Thần Nông Đạo Quân

Chương 72:: Nuôi Sơn Bát mười hai năm, còn nhỏ Võ Đế (chương cuối quyển này) (7)

Chương 72: Nuôi Sơn Bát mươi hai năm, thành Võ Đế nhỏ tuổi (chương cuối quyển này) (7)
Tiết Văn Trọng có thể sống đến một trăm chín mươi tuổi, đều là do Triệu Hưng cho hắn nếm không ít bảo vật Diên Thọ tương ứng cấp độ trước kia. Bình thường Bát phẩm quan, mỗi ngày còn bận bịu với công việc hơn, hao tâm tổn sức, sao có thể sống đến tuổi thọ lý thuyết? Cảnh Đế dọn dẹp, không phải không có cái giá của nó. Việc này ảnh hưởng tới tính tích cực làm việc của quan viên, trước kia thăng quan đã khó, những năm Đại Trị việc thăng quan lên chương lại càng thêm khó khăn.
"Ông ấy tỉnh rồi, chúng ta qua đó thôi." Hai người đến bên cạnh Tiết Văn Trọng rồi ngồi xuống. "Tiết lão, ngài mở mắt nhìn xem, ai đến thăm ngài này?" Tông Thế Xương ở bên tai Tiết Văn Trọng gọi. "Ai ~ à?" Tiết Văn Trọng mở to mắt.
Triệu Hưng cầm lấy tay của ông: "Lão sư." Tiết Văn Trọng cười tươi như thủy triều tan ra: "Là con à, Thần An, con đã trở lại à nha?"
"Dạ đúng." Triệu Hưng nắm bàn tay gầy guộc của lão, một sợi nguyên khí độ vào thể nội Tiết Văn Trọng, "Ngài vẫn khỏe chứ?" Tiết Văn Trọng tinh thần hơn, sắc mặt cũng hồng hào lên: "Ta khỏe, còn có thể ăn ngủ, chỉ là hơi lười biếng thôi, ha ha ha."
"Con ở bên ngoài sống thế nào rồi?" "Con cũng rất tốt." Triệu Hưng mỉm cười đáp. Tiết Văn Trọng nắm ngược tay của Triệu Hưng: "Không cần lãng phí nguyên khí, ta không có bệnh tật gì, chỉ là thời khắc tới rồi thôi."
Triệu Hưng khẽ gật đầu: "Ngài còn có tâm nguyện gì không?" Tiết Văn Trọng gật đầu nhẹ, rồi lại lắc đầu. Tông Thế Xương nóng ruột: "Lão gia tử, ngài cứ nói đi chứ, cũng đã bao nhiêu năm rồi, sao vẫn cứ như khi còn giảng bài, lại thích úp úp mở mở thế?"
"Đúng vậy đó lão sư, lần này cũng đừng có úp mở nữa." Triệu Hưng cũng cười. Tiết Văn Trọng cười nói: "Tốt tốt tốt, bọn gia hỏa các ngươi, đều bản lĩnh hơn rồi, một chút kiên nhẫn cũng không có, lão phu chẳng lẽ không thể thở một hơi à?" Tông Thế Xương không thể phản bác, ta là sợ ông đây hít một hơi rồi đi luôn đó chứ.
Tiết Văn Trọng mỉm cười nói: "Thật ra các con đã giúp Tiết Bạch rất nhiều rồi, chính hắn không nên thân, nhiều năm như vậy cũng không gây dựng nên được trò trống gì."
"Con đã giúp cháu trai rồi, chẳng lẽ còn muốn xen vào phú quý của thái tôn à?" "Trước khi đi có thể gặp lại hai đứa con, ta đã rất thỏa mãn rồi. Con cháu tự có phúc phần của con cháu, cứ để bọn nó tự đi thôi.""Ta muốn ngủ tiếp đây, các con đừng làm phiền ta nữa." Tiết Văn Trọng xua đuổi hai người.
Triệu Hưng và Tông Thế Xương bất đắc dĩ rời khỏi sân. Tiết Văn Trọng tuy không nói gì, nhưng Triệu Hưng vẫn cứ đi đến chỗ đường lớn bên ngoài chờ Tiết Bạch.
"Hắn tên là gì?" Triệu Hưng nhìn một đứa trẻ bên cạnh Tiết Bạch. Tiết Bạch lập tức đẩy vai một đứa trẻ bảy tuổi trước mặt. "Tiết Nhân, tên ở nhà là Vinh nhi, nhanh, mau đi dập đầu với thúc gia đi con."
Được rồi, Triệu Hưng hiện tại cũng đã lên cấp thành người bậc cha chú. Bất quá Tiết Văn Trọng là lão sư của hắn, Tiết Bạch là cháu trai của Tiết Văn Trọng, Tiết Nhân gọi Triệu Hưng là thúc gia cũng không có gì sai cả.
"Thúc gia." Tiết Nhân vội vàng đi tới, quỳ xuống dập đầu. Triệu Hưng gió nâng Tiết Nhân dậy, sau đó khẽ gật đầu với Tiết Nhân: "Ta sẽ mời một vị lão sư cho thằng bé, cho nó đi Đạo Viện thành đồng, có thể đạt thành tựu đến đâu thì xem tạo hóa của nó thôi." "Đa tạ!" Tiết Bạch lập tức quỳ xuống.
Một tháng sau, năm Đại Trị thứ năm mươi chín, tiết cốc vũ, Tiết Văn Trọng qua đời. Năm Đại Trị thứ sáu mươi, lại có hai cố nhân nữa ra đi. Viện trưởng Viện Địa Lợi từng ở Thập Dương Động là Phàn Chiếu Lê, thọ hết chết già.
Chủ nhân Vạn Hình Địa Cung là 'Cung Thiên Tư' tạ thế, Vạn Hình Địa Cung pháp của hắn đã từng giúp Triệu Hưng lĩnh ngộ ra 'Thần Hành Thủ Hộ'. Có người ra đi, ắt sẽ có người sinh ra. Năm Đại Trị thứ sáu mươi tháng mười hai, Cảnh Đế sinh được một bé gái, tên là Cơ Chuỗi Ngọc.
Cơ Chuỗi Ngọc được Cảnh Đế rất mực sủng ái, sự sủng ái mà Cảnh Đế dành cho nàng, dường như còn hơn cả U Nhược công chúa. Nàng vừa chào đời, liền được tứ phong là chuỗi ngọc công chúa.
Huyền Hoàng lịch, năm thứ 13 của kỷ nguyên 4417, Cảnh Đế lại đổi niên hiệu thành Vĩnh Trị. Sự ra đời của chuỗi ngọc công chúa, khiến rất nhiều văn võ đại thần đều cảm thấy vui mừng. Bởi vì sự thanh tẩy của Cảnh Đế cũng đã chấm dứt sau khi nàng được sinh ra.
Đỉnh Tề Thiên Sơn. Triệu Hưng nghe được tin tức này, không khỏi mở mắt. "Giống kiếp trước, chuỗi ngọc công chúa cũng ra đời vào thời điểm này." Một vị công chúa xuất thế, theo lý thuyết sẽ không được Triệu Hưng ghi nhớ trong lòng.
Nhưng Cơ Chuỗi Ngọc thì khác, nàng dường như rất được Cảnh Đế sủng ái, từ lúc vừa chào đời đã được phong công chúa điểm này, có thể thấy được. Thời gian nàng được phong công chúa, so với U Nhược công chúa còn sớm hơn. U Nhược công chúa là sau khi sinh ba năm mới được phong công chúa.
"Cơ Chuỗi Ngọc còn có ngoại hiệu là, 'thiên tuế công chúa'." "Bởi vì nàng sống trọn một ngàn năm, thậm chí còn có thể sống lâu hơn U Nhược công chúa." "Nguyên nhân dẫn đến việc đó, ngoài triều tịch nguyên khí thời kỳ Võ Đế, còn liên quan đến việc nàng trở thành thành viên nòng cốt của Tạo Hóa Đạo Viện."
Sở dĩ Triệu Hưng nhớ kỹ nàng, chủ yếu vẫn là do Cơ Chuỗi Ngọc ở Tạo Hóa Đạo Viện làm một số nghiên cứu biến thái. Nàng muốn tạo ra một đại quân bất tử bất diệt cho Võ Đế, thế là bắt rất nhiều cường giả, dị thú tới làm thí nghiệm, liên hợp với các bác sĩ biến thái của Tạo Hóa Đạo Viện, cuối cùng lại chế tạo ra được một loại ký sinh trùng gọi là 'Bạt trùng'.
Bạt trùng chính là trùng song sinh hồn phách, ký sinh vào thân thể người, dù linh hồn bị diệt thì nó vẫn có thể thúc đẩy nhục thân cường giả tiếp tục chiến đấu. Coi như nhục thân đã không còn, nó vẫn có thể ký sinh trong quỷ hồn, tiếp tục điều khiển chiến đấu, thậm chí có thể khôi phục quỷ hồn về trạng thái trước đó. Bởi vì vật liệu mà nàng dùng để chế tạo 'Bạt trùng', chính là 'thiên hồn quả' của Thương Lạc Học Cung! Người Man tộc Trùng Vu nhìn thấy đều phải gọi nàng là người trong nghề.
"Thật là lấy sở trường của sư tổ để chế ngự sư tổ." Triệu Hưng nhớ lại trí nhớ kiếp trước, bạt trùng khi tấn công Khôi Tông thật sự là một đại sát khí. Bởi vì t·h·i Khôi Tông rất thích mang theo một bộ nhục thân hoàn hảo mà. "Bất quá về sau nghiên cứu này vượt ngoài tầm kiểm soát, ngay cả người mình cũng bị hại, tạo thành tổn thương kinh khủng." Triệu Hưng không khỏi lắc đầu: "Sao công chúa hoàng thất lại không có ai bình thường vậy?"
Từ năm Vĩnh Trị thứ nhất trở đi, việc Cảnh Đế sinh con cũng khá thường xuyên, tuy nhiên vương tử thì đều không công bố, chỉ có vương nữ mới được thông báo thiên hạ.
"Nếu nhớ không lầm, Cảnh Đế có tất cả mười bảy người con, không biết đã sinh đến đâu rồi." "Có phải đã có vương tử bắt đầu kế thừa lịch luyện rồi không?" Triệu Hưng suy tư. Bất quá hắn cũng không muốn lo lắng quá nhiều, bởi vì những gì nên chuẩn bị hắn đều đã chuẩn bị xong rồi.
"Võ Đế nhất định sẽ tới Đông Hải U Nhược phủ, và trải qua tuổi thơ với công chúa." "Ta bây giờ chỉ cần lặng lẽ chờ đợi là đủ." Triệu Hưng thầm nghĩ.
Sau đó hắn liền nhắm mắt lại, tiếp tục tu luyện. Tâm thần không ngừng lan tràn, hắn phảng phất như đã biến thành một phần của Tề Thiên Sơn, mỗi một hạt đất cát đều nằm dưới sự thao khống của hắn, mỗi một cành cây ngọn cỏ đều nằm trong sự khống chế của hắn. Trong quá trình sinh trưởng của cỏ cây, cũng phải trải qua gió táp mưa sa, sự thay đổi của bốn mùa xuân hạ thu đông. Không ngừng có nguyên khí vật chất được hấp thụ, dãy núi cũng ngày càng dày nặng thêm.
Năm Vĩnh Trị thứ mười, chiều cao của ngọn núi cuối cùng cũng vượt quá bốn ngàn mét, Triệu Hưng cũng đã tiến vào đại vận cảnh trung kỳ.
Năm Vĩnh Trị thứ hai mươi, ngọn núi vượt quá bảy ngàn mét, Triệu Hưng đã tiến vào thiên vận hậu kỳ. Năm Vĩnh Trị thứ ba mươi, núi cao đạt đến 9999 mét, không thể nào tiến thêm được nữa, hắn cũng đã đạt tới thiên vận cảnh viên mãn. Lúc này Triệu Hưng rơi vào bình cảnh kỳ, lúc này trên núi mọi thứ đã hoang vu, vạn vật héo tàn, bông tuyết rơi lả tả. Triệu Hưng ngồi ở trên đỉnh núi, toàn thân đã bị đá và bông tuyết bao phủ, chỉ có đôi mắt là lộ ra ngoài. Sơn pháp nuôi dưỡng thiên vận, không có đường tắt để đi, hiện tại hắn cũng chỉ có thể chịu đựng gian khổ.
Năm Vĩnh Trị thứ bốn mươi sáu, Đông Hải, Bích Tiên quận. Phủ công chúa, Thiên Mã Bắc uyển. Phân thân của Triệu Hưng đang cùng thiên mã bên hồ ngơ ngẩn nhìn thiên mã trong hồ. Từ khi sơn pháp rơi vào bình cảnh, tư duy của hắn cũng như trở nên chậm chạp, hoạt động của phân thân cũng trở nên ít đi, phân thân ở nhà này, cũng thường hay đứng ngơ ngác nhìn mặt hồ, giữ trạng thái gần như bản tôn.
"Thần An, Thần An tỉnh." Đột nhiên Triệu Hưng cảm thấy có người đang vỗ vai mình. "Ai đang gọi ta." Tư duy phân thân của Triệu Hưng dần hồi phục, ngước nhìn lên.
"Là ta." Lưu Vạn Lương nói. Hắn chính là tư thừa của phủ công chúa, là đại quản gia của U Nhược công chúa. "Lưu Tư Thừa." Triệu Hưng vội vàng đứng lên, hắn nhìn thấy một đứa trẻ chừng ba bốn tuổi bên cạnh Lưu Vạn Lương, ánh mắt không khỏi ngưng lại.
"Lưu Tư Thừa, vị này là?" Đứa trẻ tỏ vẻ người lớn hướng về Triệu Hưng chắp tay. "Là một người thân thích của ta." Lưu Vạn Lương nắm tay đứa trẻ, "Đến ở trong phủ một thời gian."
"À." Triệu Hưng trực tiếp bỏ qua đứa trẻ nhỏ, "Ngài tìm ta có việc gì không?" Đứa trẻ lại duỗi ngón tay non nớt ra, chỉ về phía Triệu Hưng, bi bô: "Ngươi người này, sao lại vô lễ thế." "Ta vừa nãy hành lễ với ngươi, ngươi cũng nên đáp lễ ta chứ." Triệu Hưng sững sờ, nhìn đứa bé lần nữa, bản tôn ở ngoài xa vạn dặm, trong lòng chấn động.
"Là ta thất lễ." Triệu Hưng chỉnh lại y phục, hướng đứa trẻ chắp tay. "Ta gọi Triệu Hưng, không biết tiểu huynh đệ tên là gì nha?" "Hừ, ta giận rồi, không nói cho ngươi." Nói xong, đứa trẻ liền chạy như làn khói. Tốc độ của hắn rất nhanh, trong chớp mắt đã biến mất không còn bóng dáng, Triệu Hưng cũng không biết hắn đã chạy nhanh như vậy bằng cách nào. Hắn nhìn về phía Lưu Vạn Lương, người này mỉm cười nói: "Đứa bé người thân thích này còn chưa có đại danh, ngược lại có cái tên gọi ở nhà là 'Trệ Nhi'."
"À." Triệu Hưng cười khẽ gật đầu, "Chạy lên trông đúng là có chút giống như một con lợn con vậy."
cầu gấp đôi nguyệt phiếu, mọi người qua 0 điểm đừng quên ném một bỏ vào giữ gốc Hàaa...!
Bạn cần đăng nhập để bình luận