Thần Nông Đạo Quân

Chương 36:: Cái này cũng không hưng lấy a!

"Đúng." Người đàn ông trung niên gật đầu, lập tức đưa tin tức mình nghe được tới. "Xuất thân cô nhi, bị nhận nuôi sau lại bị người thân đố kỵ, đối xử hà khắc? Nghĩ đến chi phí ăn mặc ngày thường cũng không tốt, ta thấy việc dạy chính đáng sẽ cứu loại người này thoát khỏi khổ ải, nếu về giáo phái ta bồi dưỡng, hắn có thể có biểu hiện càng tốt!" "Đưa hắn vào danh sách!" "Vâng." Người đàn ông nói xong, người phụ nữ bên cạnh lại lấy ra một phần danh sách: "Hộ pháp, chức tạo phường, thiên công phường cũng có hai vị mới tấn thăng Giáp đẳng, lần lượt là 'Lâm Bạch Vi' và 'Hàn bật'." Săn Ưng hộ pháp nhìn một chút, lần này lại không đồng ý, "Tạm thời cứ quan sát đã, bây giờ Đông Hồ quân và huyện võ phòng đều đang tra xét rất gắt." "Bất quá ta cứ lấy nhàn đãi mệt, không cần nóng vội nhất thời, bọn họ cũng không thể lúc nào cũng tra nghiêm như vậy, luôn có một ngày thả lỏng, khi đó chính là lúc chúng ta thu hoạch!" ... "Ta ở lần đánh giá lập thu có thu hoạch, tháng sau sẽ có thể thành thành viên cống hiến, mỗi tháng nhận được năm lượng đèn sách." "Chủ quản Ti Nông Giám Trần đại nhân có chút thưởng thức ta, quyết định mỗi tháng giúp đỡ ta tài nguyên tu hành." "Cho nên, nghĩa phụ không cần cho ta tiền nữa." Triệu Hưng về đến nhà, lại nghe thấy Triệu Thụy Đức gọi hắn qua, định lén lút đưa cho Triệu Hưng tiền đi tu luyện. Lúc này Triệu Thụy Đức, còn không biết Triệu Hưng đã đạt Giáp bên trên, mãi đến khi Triệu Hưng giải thích mới hiểu ra. "Ngươi thành thành viên cống hiến? Còn được Trần Thì Tiết giúp đỡ?" Triệu Thụy Đức đầu tiên là ngây người, sau đó mặt lộ vẻ vui mừng. Nhưng nghe đến việc Triệu Hưng cự tuyệt tiền của hắn, lập tức trong lòng lại có chút hụt hẫng. "Triều đình và Trần đại nhân giúp đỡ, tiền nào việc nấy, là tạo điều kiện cho ngươi tu hành." "Ngươi đi lại với bạn đồng liêu, liên lạc tình nghĩa, ăn cơm mời khách, những cái này bọn họ đâu thể giúp đỡ ngươi được?" "Ta cũng không có nhiều bạn nhậu phải bỏ tiền đến thế." Triệu Hưng nói. "Bây giờ ngươi không có, nhưng sau này danh tiếng ngươi lớn, tự nhiên là do không được ngươi. Cầm tiền của mình tiêu xài thì người khác không nói được gì, nếu không Trần đại nhân và những người khác sẽ nghĩ như thế nào?" Triệu Thụy Đức nhét ngân phiếu trong tay vào tay Triệu Hưng. "Ta đã đổi cả ra rồi, cầm lấy đi... Chẳng lẽ tiền của cha nuôi làm phỏng tay ngươi chắc?" Đến nước này, Triệu Hưng chỉ có thể nhận lấy, chỉ là số lượng có chút nhiều, lại có tận một trăm lượng! "Nghĩa phụ, nhiều như vậy, nếu bị Thái phu nhân biết thì..." Triệu Thụy Đức hừ nói: "Ngươi thật coi người làm chủ trong nhà là nàng sao?" Triệu Hưng vội lắc đầu, tỏ vẻ nghĩa phụ ngài mới là người làm chủ. Nhưng Triệu Thụy Đức ngay sau đó lại nhỏ giọng nói: "Ngươi không nói, thì sao được. Ta luôn luôn có bí mật cất giấu tiền chi tiêu trong nhà, mấy năm thì sẽ có một khoản, nàng không biết..." Thôi nào, tình cảm ngài vẫn không dám nói cho Thái phu nhân, đây là tiền riêng nha. Chỉ là số tiền riêng này hơi nhiều, Triệu Hưng cũng không biết Triệu Thụy Đức giấu kỹ như thế. Chẳng trách mỗi lần Thái phu nhân oán trách thì Triệu Thụy Đức lại một chút không để trong lòng, ngày nào cũng ăn thịt mà miệng vẫn không no! Ngẫm kỹ thì cũng là lẽ thường tình thôi. Thái phu nhân là ca kỹ sinh ra, lại thêm tuổi còn chưa quá 30, sinh Triệu Chính vẫn còn rất có nhan sắc, nhưng Triệu Thụy Đức đã gần 60. Chồng già vợ trẻ, nếu để cho Thái phu nhân toàn bộ nắm nguồn tiền, Triệu Thụy Đức cũng sợ Thái phu nhân ôm tiền bỏ chạy mất. Nếu không phải con nuôi có hy vọng có tiền đồ thì Triệu Thụy Đức định để đến trước khi chết rồi nói. "Ngươi tự mình cất kỹ, nhất định không được cho Thái phu nhân biết, nếu như bị phát hiện thì ta không nhận đâu, sau này ngươi cũng đừng hòng có thêm tiền." Triệu Thụy Đức dặn dò. "Đa tạ nghĩa phụ." "Mẹ chiều con hư, Chính Nhi ngươi có thể quản, làm anh sau này để ý nó nhiều một chút, ta sau khi đi..." "Nghĩa phụ trẻ trung khỏe mạnh, lời này còn sớm, Chính Nhi là em ta, sao cần nghĩa phụ phải dặn dò quá mức thế chứ." Triệu Thụy Đức cũng cảm thấy nói những lời này còn sớm, hôm nay không biết vì cái gì mà lại nói nhiều như vậy. Chẳng lẽ đúng là già rồi hay sao? "Đi làm việc của ngươi đi, một hồi Thái phu nhân từ phiên chợ về rồi, nhớ kỹ, cất kỹ ngân phiếu." "Biết." Triệu Hưng quay người định cáo lui. "Chờ một chút!" Không ngờ Triệu Thụy Đức lại gọi hắn lại. Triệu Hưng quay đầu, có chút thắc mắc. Triệu Thụy Đức nói: "Sang năm ngươi làm lễ quan, cũng nên đặt cho ngươi tên chữ." Nam tử hai mươi tuổi thì làm lễ quan, nữ tử mười lăm tuổi làm lễ kê về sau, không tiện gọi thẳng tên, cho nên đặt một biệt danh khác có hàm nghĩa liên quan với tên thật, gọi là chữ, để biểu lộ đức của người đó. Đây là một khâu quan trọng trong lễ trưởng thành, nếu không có thì sẽ bị người chê cười. Qua năm mới là Triệu Hưng đến hai mươi, Triệu Thụy Đức sớm nghĩ tới, cũng không tính là sớm. "Ta tìm người hỏi rồi, cảm thấy 'Lập Xuân' rất thích hợp với ngươi, vừa vặn ngươi lại muốn làm Ti Nông Quan, đây là tiết khí đứng đầu trong hai mươi tư tiết khí, ngươi thấy thế nào?" Triệu Thụy Đức hỏi. "Lập Xuân? Ngược lại cũng... chờ một chút, Triệu Lập Xuân?" Triệu Hưng lập tức sắc mặt trở nên cổ quái. "Sao thế, không thích à?" Triệu Thụy Đức có chút buồn bực, sao lại có phản ứng lớn vậy. "Ấy... Nghĩa phụ, cái tên Lập Xuân này thì tốt đấy, có điều có phải là quá đại chúng rồi không. Phàm là người Ti Nông Giám chúng ta, có tên chữ là Lập Xuân, Lập Đông, không có một trăm cũng có tám mươi người, ta thấy ngài vẫn nên suy nghĩ lại đi." Triệu Hưng cự tuyệt nói. "Được thôi, dù sao còn có nửa năm nữa, ta sẽ hỏi lại xem." Triệu Thụy Đức là người quê mùa luyện võ, ông cũng biết mình không có văn hóa gì, việc này vẫn phải tìm thêm người hỏi, tham khảo thêm ý kiến mới được. "Nên lấy cái tên gì tốt đây, ta cảm thấy Lập Xuân cũng thật sự không tệ mà..." Triệu Thụy Đức lẩm bẩm đi xa. Triệu Hưng không khỏi dở khóc dở cười, nghĩa phụ à, cái chữ này cũng không thể lấy đâu a... ... Ngày thứ hai sau khi đánh giá lập thu, Trần Thì Tiết liền phái người đưa đến một cái hộp. Trong hộp có hai quả trái cây màu hồng ban mai, vừa mở ra, mùi thơm đã xông vào mũi. Nguyên khí trong phòng cũng trở nên nồng đậm hơn ba phần. 【 Thiên Nguyên Lê (Tam Giai Thượng Phẩm) 】 【 Thể loại: Bảo vật ăn được 】 【 Hiệu dụng: Chứa đựng nguyên khí phong phú, bảo hộ tâm tạng, tăng cường cơ bắp, trấn tĩnh thanh nhiệt, giảm bớt tổn hao thân thể do khí huyết vận chuyển mang lại. 】 "Thiên Nguyên Lê, Tam Giai Thượng Phẩm, hiệu dụng của nó hiện tại cũng giúp ích cho ta không nhỏ." Triệu Hưng cắn một miếng, lập tức giữa răng môi tràn ngập hương thơm nồng đậm. Thiên Nguyên Lê da mỏng, thịt mọng, xốp giòn sảng khoái, nước nhiều ít cặn bã, sau khi ăn cũng không thấy nóng như vậy. Rất nhiều võ giả nhập phẩm, đều thích ăn Thiên Nguyên Lê, bởi vì tu luyện võ kỹ, khí huyết phun trào, quanh năm suốt tháng rất dễ tích tụ ám thương, nhưng ăn Thiên Nguyên Lê trong thời gian dài, có thể giảm bớt tổn thương phủ tạng. Chỉ là Ti Nông đối với hiệu quả này không quá cần, cái họ xem trọng là hiệu quả tăng trưởng nguyên khí. "Trần Thì Tiết mỗi tháng tặng ta 15 quả, tốc độ tụ nguyên của ta ít nhất cũng phải gấp đôi so với khi không ăn." Hiện tại Tụ Nguyên nhị giai, hiệu quả tăng lên vẫn khá lớn. Triệu Hưng vừa cắn một miếng, bảng liền lập tức có phản ứng. Một kỷ lục mới xuất hiện. 【 Ngươi dùng Thiên Nguyên Lê Tam Giai Thượng Phẩm, nguyên khí gia tăng 25 điểm. 】 【 Tụ Nguyên nhị giai: 785/1000 】 Một chút tăng 25 điểm! Hiệu quả thực sự rất nhanh chóng! Thông thường thì hiệu quả tăng không thể lớn như thế, quả thật là do cơ thể Triệu Hưng hiện tại chưa ăn bảo bối tăng nguyên nào, mà sau khi cải tạo bằng Kinh Noãn Phôi Đan, hiệu suất hấp thụ bảo vật của cơ thể cũng tăng lên rất lớn. "Nguyên khí có nguy cơ tiêu tán, không thể lãng phí, phải ăn nhanh thôi!" Triệu Hưng lập tức ăn từng ngụm từng ngụm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận