Thần Nông Đạo Quân

Chương 235: Áo gấm về quê (đại chương hợp nhất) (5)

Chương 235: Áo gấm về quê (đại chương hợp nhất) (5)
Gặp người xuống thuyền hỏi han mới biết, tuyến đường Phi Hành đều được sửa lại một đoạn gần nhất, lâu thuyền thất giai tốc độ tăng nhanh, cho nên rút ngắn được một nửa thời gian.
"Có lão sư đúng là tốt." Long Tiêu không khỏi cảm khái nói, "Ngươi chẳng nói gì với người ta, mà chỗ tốt gì đều hưởng."
"Ngươi có thể bái Triệu Hưng làm sư." Trần Thời Tiết nói, "Như vậy ngươi chính là đồ tôn của Liễu Thiền Ninh, về sau đi lâu thuyền, ngươi có thể nói 'Sư công ta là Liễu Thiền Ninh' ."
"Ha ha ha ha, đúng đúng." Triệu Hưng cười nói, "Lại đây lại đây, đồ nhi ngoan, mau mau bái sư, lễ vật thì không cần, dập đầu ba cái là được."
"Đi các ngươi đi!" Long Tiêu đẩy hai người một cái.
. . .
Đến Đại Nguyên Phủ, coi như đã về đến quê nhà.
Bất quá phủ thành Đại Nguyên Phủ ở phía đông, còn Nam Dương Quận lại ở phía nam.
Một phủ địa, hình dạng đất đai bao la, nếu mình điều khiển Kỳ Lân Phi Chu, tốc độ cao nhất Phi Hành, thì hơn hai canh giờ là có thể đến Cốc Thành.
Nhưng Triệu Hưng còn có hai mươi chiếc Phi Chu chở đầy hàng hóa, thế này thì không thể nhanh được.
Người rơm phân thân điều khiển cùng nhau bay, phải mất chừng bốn năm canh giờ.
Tư tứ phẩm quan viên của lâu thuyền Đại Nguyên Phủ 'Thi Đức Chính' cũng tương tự làm ra chuyện giống như Lý Diên Thành.
Hắn dự định điều động một chiếc lâu thuyền Lục Giai, đưa Triệu Hưng đến Nam Dương Quận.
Triệu Hưng còn không kịp từ chối, bởi vì đối phương quá nhiệt tình, hơn nữa Thi Đức Chính, vẫn tự mình ra mặt.
"Nguyên Nhương Hầu, lần này ngươi vinh quy, lập được đại công cho quê nhà, quê nhà cũng nên có chút biểu lộ."
"Sao ta có thể làm như không thấy được?"
"Nếu người ngoài nghe thấy, chẳng phải là nói Đại Nguyên Phủ ta bạc đãi tướng sĩ có công?"
"Chiếc lâu thuyền này đã để không dùng đã lâu, vừa vặn mượn cơ hội này, kiểm tra công dụng của nó."
"Nguyên Nhương Hầu đây không phải đang làm phiền chúng ta, mà là đang giúp lâu thuyền tư đấy, ngàn vạn lần chớ chối từ."
"Nếu như thế, hạ quan xin đa tạ Thi đại nhân có ý tốt."
"Nên thế." Thi Đức Chính cười tươi nói, "Nguyên Nhương Hầu, mời."
Mấy câu của Thi Đức Chính, nghe mà Long Tiêu trợn mắt há hốc mồm.
Được rồi, rõ ràng là tên Thi Đức này đang muốn bán cái tốt, giải quyết vấn đề đi đường cho Triệu Hưng.
Đến miệng hắn nói ra, lại như là Triệu Hưng đang giúp bọn họ lâu thuyền tư vậy.
Lý do kiểm tra công hiệu lâu thuyền mà hắn cũng nghĩ ra được, thảo nào ngươi là quan tứ phẩm!
Long Tiêu không biết, Thi Đức Chính vẫn đang giữ chừng mực rồi.
Bởi vì dù sao cũng là vận chuyển trong phủ, lộ trình không lâu, không nên làm quá lớn phô trương, nếu không đã là một chiếc thất giai cho Triệu lão gia ngồi rồi.
Nhưng cho dù thấp hơn một bậc, thì nó vẫn là cấp bậc cực phẩm Lục Giai.
Mặt khác, chiếc thuyền tên là hào quang lâu thuyền này, còn có một hiệu ứng cực kì ngầu, đó là nó sẽ làm cho mây xung quanh nhuộm lên ánh hào quang bảy màu khi xuyên qua tầng mây.
Nhanh hay không thì không nói, độ khoe mẽ thì tuyệt đối rất đỉnh.
Thi Đức Chính, vậy khắc sâu sự quyết định của Tam Vương.
Áo gấm về quê sao đủ?
Ngay cả mây trên đường về nhà của Nguyên Nhương Hầu cũng phải thật đẹp!
Mấy người Triệu Hưng lên chiếc lâu thuyền Lục Giai cực phẩm này.
Nhìn ngắm cảnh tượng xung quanh, Long Tiêu cũng nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.
"Ngươi nhìn ta làm gì?" Triệu Hưng cũng đang thưởng thức mây, không ngờ Long Tiêu lại cứ nhìn chằm chằm hắn. "Này này, ngươi sẽ không thực sự muốn bái ta làm thầy chứ?"
Vẻ mặt Long Tiêu bây giờ, cứ như là thật sự muốn quỳ lạy Triệu Hưng vậy.
"Phủ thành đã như thế, đến Nam Dương Quận, sợ là còn có nhiều quan viên đến nịnh bợ ngươi hơn." Trần Thời Tiết nói.
Có thể nghĩ, Thi Đức Chính, nhất định sẽ truyền tin xuống dưới, để bọn họ chiêu đãi Nguyên Nhương Hầu cho thật tốt.
"Cũng chưa chắc đâu." Long Tiêu nói, "Thi Đức Chính với Lý Diên Thành đều đã biết năng lực của lão sư, nhưng quan viên Nam Dương Quận chưa hẳn đã biết."
"Ngươi một võ phu thì biết gì." Trần Thời Tiết khinh bỉ nói, "Quận trưởng Nam Dương Quận nếu không đích thân dẫn người đến lâu thuyền tư ở quận thành nghênh đón, ta sẽ vặn đầu xuống cho ngươi làm cái bô."
"Ngươi oai phong thật lớn, không biết còn tưởng rằng ngươi là Nguyên Nhương Hầu đó, hừ." Long Tiêu hậm hực bước vào khoang thuyền.
Nói chuyện với bọn này thật chẳng có ý nghĩa, hắn đi vuốt mèo đây.
Nam Dương Quận, Quan Phủ ở quận thành.
"Nguyên Nhương Hầu Triệu Hưng, sắp về quê rồi sao?"
Quận trưởng Nam Dương Quận, Uông Sĩ Dương, ngẩng đầu nhìn quan văn đang bẩm báo bên dưới.
"Đúng vậy, Thi đại nhân, Lưu đại nhân, Lý đại nhân của phủ thành đều tự tay gửi thư tới." Quan văn đưa thư tín lên.
Văn kiện này không phải công văn chính thức, mà chỉ là thư từ qua lại bí mật của các quan viên, không hình thành văn bản chính thức, cũng không cần lưu trữ.
Nhưng nội dung trong thư, thường thường ẩn chứa những thông tin quan trọng.
Uông Sĩ Dương, mở thư tín của mấy vị thượng quan ở phủ thành ra xem.
Nội dung đều nói cùng một việc: Nguyên Nhương Hầu Triệu Hưng, là đệ tử của đại lão trong quân, thậm chí còn có bối cảnh phong vương, hắn áo gấm về quê, cần phải hết sức chú ý.
Quận trưởng Nam Dương Quận, chính là chính ngũ phẩm thượng, cũng có trường hợp đảm nhiệm tòng tứ phẩm, tùy thuộc vào quy mô của quận lớn hay nhỏ, địa phương có phồn hoa hay không.
Uông Sĩ Dương là quận trưởng chính ngũ phẩm thượng, tự nhiên rất muốn tiến thêm một bước, hắn ở vị trí quận trưởng này, hoàn toàn có cơ hội thăng lên tứ phẩm.
Bất quá, Nam Dương Quận trải qua hàng ngàn năm phát triển, vô luận phương diện nào cũng không còn quá nhiều không gian để tiến bộ.
Muốn thăng tiến cũng không dễ dàng, cũng phải dựa vào quan hệ mới có thể đổi vị trí.
Uông Sĩ Dương một mực mưu cầu tiến xa hơn, đương nhiên sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào.
"Hắn khởi hành từ phủ thành bao lâu rồi?"
"Giờ Tỵ (9h~11h) hai khắc, đi trên hào quang lâu thuyền, xuất phát từ lâu thuyền tư phía đông phủ, nhanh nhất thì dự kiến một lát nữa sẽ đến, trễ nhất thì cuối giờ Ngọ (13h) cũng phải đến rồi." Quan văn trả lời.
"Nhanh! Lập tức thông báo cho các cấp quan viên trong quận phủ, phàm là quan viên Lục phẩm, cần phải đến lâu thuyền tư phía đông quận trong vòng một canh giờ!"
"Tư lễ điện, từ Bát phẩm trở lên, đều phải có mặt."
"Vũ sư, nhạc sư, đội nghi trượng, cứ dựa theo quy cách mà chuẩn bị, miễn là không vượt quá khuôn khổ, cấp bậc càng cao càng tốt!"
"Ngoài ra, mau chóng đi thông báo cho huyện lệnh Cốc Thành, để họ chuẩn bị sẵn sàng nghênh tiếp, đặc biệt là người nhà của Nguyên Nhương Hầu, phải thông báo trước, may cho họ mấy bộ pháp y hoa lệ."
"Tổ địa của Triệu gia, cũng phái người đến dọn dẹp sạch sẽ, Nguyên Nhương Hầu vinh quy cố hương, chắc chắn sẽ phải đi tế tổ."
"Vâng, hạ quan sẽ đi ngay." Tên quan văn này cũng giật mình, chưa từng thấy Uông Sĩ Dương trịnh trọng đến vậy, liền vội vàng đứng dậy rời đi.
"Khoan đã!" Uông Sĩ Dương, nghĩ nghĩ, lại gọi người lại.
"Đại nhân, còn gì sai bảo?" Quan văn hỏi.
"Ngươi đi dò la một chút xem, người thân, bạn bè của Nguyên Nhương Hầu là những ai, gần đây có hiềm khích với ai không." Uông Sĩ Dương nhỏ giọng nói, "Nếu có chuyện gì phiền lòng, phải mau chóng báo cáo lên, nếu có liên quan đến quan phủ, thì càng phải xử lý nhanh, hiểu chưa?"
"Hạ quan hiểu rồi." Quan văn lập tức đi ra ngoài.
. . .
Khi Triệu Hưng đến Đông Giao lâu thuyền ty của Nam Dương Quận thì, tường vân bảy màu, hào quang đầy trời.
Cũng may người ở Đông Giao không nhiều, cộng thêm xung quanh đã có Đông Hồ Quân giải tỏa, hiện tại chỉ có quan viên đang đứng chờ ở dưới đất.
"Hô ~ "
Theo một trận gió thổi qua, hào quang số lâu thuyền Lục Giai, từ từ đáp xuống mặt đất trống.
"Đánh trống, tấu nhạc!" Uông Sĩ Dương truyền âm nói.
"Tùng tùng tùng thùng thùng ~ "
Trống to vang lên, sáo trúc, đàn, cùng nhau tấu lên.
Uông Sĩ Dương cũng hết lòng khổ cực, sợ Triệu Hưng không thích nghe nhạc đồi trụy, còn đặc biệt chọn mấy khúc quân nhạc hào hùng.
Các Vũ Sư đều luyện kiếm vũ, ai nấy tư thế hiên ngang, đều nhịp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận