Thần Nông Đạo Quân

Chương 188: Đừng đánh nữa Triệu huynh, người một nhà! (1)

Chương 188: Đừng đánh nữa Triệu huynh, người một nhà! (1)
Tiến vào Hỏa Long Quan, sự đề phòng ngược lại nới lỏng đi rất nhiều. Đạo lý cũng rất đơn giản, nếu như một tòa hùng quan phía trước cũng không đỡ nổi, phía sau có nghiêm ngặt hơn nữa cũng vô dụng, bởi vì không có khả năng so được với đẳng cấp phòng ngự của hùng quan. Nhất là trước đó không lâu, bộ của Liêu Như Long cùng bộ của Ôn Thiểu Dương đánh nghi binh một đợt, chẳng những không đánh ra được manh mối gì, ngược lại thương vong mấy chục người, lại rút quân ngàn dặm trở về Trực Hữu Thành, quân coi giữ cũng trở nên càng thêm thư giãn. Đương nhiên, đây cũng chỉ là so sánh mà nói. Bây giờ đang là thời gian chiến tranh, so với sự đề phòng bình thường, vẫn phải cao hơn mấy cấp bậc.
Triệu Hưng, Trần Thời Tiết, Ngu Tử Kỳ, Long Tiêu bốn người mang thân phận thống lĩnh, liên tiếp bình an vô sự vượt qua năm cửa ải. Nhất là Triệu Hưng đang dùng câu hồn người rơm thu lại hồn phách của bốn tên thống lĩnh, đọc được ký ức mấy ngày nay, coi như gặp phải nghi vấn cũng đều nhẹ nhàng ứng phó được. Đến cửa ải cuối cùng, làm sao để tiến vào Địa Hỏa Liên Chủng Thực địa, làm cho Triệu Hưng bốn người phải khó khăn.
"Lạc Ba, Húc Ba, Hoắc Uy, Raahe, đều là thống lĩnh khu phòng ngự lòng đất ngoại thành."
"Khu Chủng Thực cùng bọn họ hoàn toàn là một hệ thống khác, chúng ta không thể tiếp tục đi về phía trước, luồn lách không qua được."
Trong một phế tích, Triệu Hưng bốn người đang thương lượng.
"Bây giờ chỉ có thể giết thêm bốn người, hơn nữa nhất định phải là người có thể vào được khu Địa Hỏa Liên Chủng Thực, thay thế bọn họ đi vào mới được."
"Vậy còn chờ gì, giết thôi." Long Tiêu vung nắm đấm nói.
"Vấn đề là không biết giết ai." Triệu Hưng nói, "Mấy người kia trong trí nhớ đều không biết ai là người của khu Địa Hỏa Liên Chủng Thực, bọn họ hoàn toàn là hai hệ thống khác nhau."
"Cho nên chúng ta nhất định phải ở chỗ này chờ đợi người ở bên trong đi ra, hoặc là có người mới dự định đi vào."
Trần Thời Tiết nói: "Không có biện pháp nào tốt hơn sao?"
Triệu Hưng lắc đầu, đến bước này, hắn cũng không có ý tưởng gì tốt. Muốn dựa theo kinh nghiệm của kiếp trước thì phải dùng mạng để dụ người bên trong ra, đục nước béo cò. Bây giờ mạng chỉ có một, đương nhiên phải dùng ít đi một chút. Chỉ cần lấy được đồ vật, rút lui ngược lại rất đơn giản, bọn họ có thể chạy về nội địa của Hỏa Ma Tộc. Sau khi trốn qua truy sát, có thể đi đường vòng nơi khác lật Hỏa Diệm sơn, không cần phải trở lại đường cũ.
"Cứ chờ đi, gấp cũng không được, chúng ta còn thời gian." Triệu Hưng mở miệng nói, người rơm lưu lại ở cửa ải lòng đất cũng có thể kéo dài thời gian thêm chút.
Ngưu Đầu Nhân Diệp Sùng Hiền mang theo Hạ Tĩnh cùng Quan Quân Dương hai người 'Hỏa Ma Tộc' đang hướng phía khu Chủng Thực đi đến.
"Thế tử, một lát nữa ngươi không cần phải nói gì hết, tất cả để ta ứng phó."
Hạ Tĩnh khẽ gật đầu: "Biết."
Ba người trên đường đi tới, Hạ Tĩnh và Quan Quân Dương thì có chút cúi đầu, giữ im lặng.
Địa Hỏa Liên Chủng Thực khu cũng là một trong những mục đích của Hạ Tĩnh lần này.
Diệp Sùng Hiền là một tên lực sĩ thống lĩnh, nằm vùng ở đây nhiều năm, đã trà trộn thành người phụ trách điều động sự vụ của Hỏa Long Quan.
Ba người hướng phía khu Địa Hỏa Liên Chủng Thực đi tới, khi đi qua một vùng phế tích, Hạ Tĩnh dừng bước, hơi nghiêng đầu.
"Sao vậy?" Diệp Sùng Hiền hỏi.
"Không có gì." Hạ Tĩnh suy tư nói, "Có thể là quá khẩn trương, ta cảm giác được một tia sát ý."
Diệp Sùng Hiền cũng nhìn xung quanh, không phát hiện ra điều gì khác thường: "Nơi này là phế tích, từng là khu dân cư, nhưng do hỏa bạo phát trước đó đã phá hủy."
"Có thể là vong hồn oán niệm trước kia lưu lại."
"Ừm." Hạ Tĩnh gật đầu nhẹ, "Chúng ta tiếp tục đi thôi."
Rất nhanh Hạ Tĩnh, Quan Quân Dương và Diệp Sùng Hiền liền đến được chỗ nhập khẩu.
Đó là một hang ngầm lộ thiên trên mặt đất, đào rất rộng rãi, cửa hang nghiêng xuống phía dưới, rộng chừng vài chục thước.
"Mạt Bác, hắc, hảo huynh đệ của ta." Diệp Sùng Hiền cười đi tới, hướng về phía thống lĩnh Hỏa Ma Tộc đang thủ quan chào hỏi.
"Nha lễ nhiều, đây là hai đứa con riêng mà ngươi muốn an bài sao?" Mạt Bác hai tay khoanh trước ngực, mang theo vẻ trêu chọc mà hỏi: "Nhìn không giống ngươi nha, huyết thống có thuần khiết không?"
Đối diện với sự trêu chọc của đối phương, Diệp Sùng Hiền cười theo: "Ta là Ngưu Ma Tộc, nhưng mẫu thân của bọn chúng là Hỏa Ma Tộc chính tông, giống hệt mẹ chúng nó, không giống ta."
Mạt Bác lười biếng nói: "Bọn chúng nhìn có chút yếu, có chịu nổi sự thiêu đốt của Địa Hỏa ở phía dưới không? Đừng có làm chậm trễ chính sự của ta."
Mạt Bác hết kề ca cái này đến kèo kia, chính là không nói cho đi vào. Rõ ràng là do chỗ tốt lúc trước chưa đủ, nên tạm thời trở mặt, muốn thêm tiền. Diệp Sùng Hiền trong lòng mắng hắn chó máu xối đầu, cũng may hắn đã sớm chuẩn bị, lại móc trong ngực ra một cái túi đưa tới: "Xin Mạt Bác chiếu cố nhiều."
Ước lượng cái túi, Mạt Bác vui vẻ ra mặt: "Quy củ ngươi đều dạy cho bọn chúng rồi chứ?"
"Dạy rồi dạy rồi, đều là những đứa trẻ thành thật, tuyệt đối sẽ không làm phiền Mạt Bác ngươi đâu."
"Được, vậy đi vào đi."
Bên ngoài hang động Địa Hỏa Liên, trong phế tích.
"Vừa nãy sao không cho ta động thủ?" Ngu Tử Kỳ tra hỏi, Triệu Hưng dùng người rơm câu hồn có thể đọc được ký ức, dù chỉ có ba người, chỉ cần giải quyết được ba người này, có thể biết được càng nhiều thông tin hơn.
"Không được đánh." Triệu Hưng lắc đầu, "Tên Ngưu Đầu Nhân kia yếu, nhưng đằng sau hắn có một Hỏa Ma Tộc, nhìn thì chỉ có Bát Phẩm, thực tế không hề đơn giản."
"Vừa nãy ta chỉ vừa mới dùng Minh Mâu quan sát, hắn dường như đã phát giác ra điều gì đó."
"Sao ngươi biết được?"
"Trực giác." Triệu Hưng nói: "Có thể đây là con trai của một nhân vật lớn nào đó, đi vào để thị sát Địa Hỏa Liên, hoặc là trên người có bảo vật, tóm lại, hắn rất có thể sẽ khám phá ra lớp ngụy trang của chúng ta."
Trần Thời Tiết khẽ gật đầu: "Ta cũng có loại cảm giác này."
"Con trai của nhân vật lớn?" Long Tiêu liếm môi một cái: "Vậy thì tốt, khi nào đi chúng ta có thể thuận tiện chặt đầu hắn."
"Ngươi chỉ biết mỗi chặt." Ngu Tử Kỳ châm chọc nói: "Có biết động não không?"
Triệu Hưng lần này lại lắc đầu nói: "Người này có chút nguy hiểm, nếu không gặp thì cũng không sao, nếu gặp thì, nếu phát hiện có gì khác thường, nhất định phải chặt đầu trước, nếu không chúng ta rất dễ bị lộ tẩy."
"Đi thôi." Những người còn lại gật đầu.
Chờ đợi gần hai canh giờ, cuối cùng Triệu Hưng bốn người cũng tìm được cơ hội. Một người Hỏa Ma Tộc ăn mặc mộc mạc đi qua nhà dân đổ nát.
Đột nhiên một bóng đen lẻn đến sau lưng hắn, bịt miệng hắn, kéo vào chỗ tối.
"Á á...?"
Tên Hỏa Ma Tộc này là Bát Phẩm, nhưng bị kéo vào chỗ tối một cách nhanh chóng.
"Phốc phốc ~ "
Không đợi hắn kịp phản ứng, đã bị cắt cổ. Hắn nhìn thấy cảnh cuối cùng, có người đang cởi y phục của hắn. Mà bên cạnh còn có ba bóng người quen thuộc đang đứng, đó chính là huynh đệ đồng bào của hắn.
"Ca ca sao lại giết ta?"
Mang theo sự nghi hoặc, ý thức của tên Hỏa Ma Tộc này biến mất.
"Xong rồi, người này tên Cây Dâu Tằm, cũng là nhân viên bảo dưỡng của Địa Hỏa Liên."
"Hắn cùng Quý Tang, Tang Mộc, Tang Tai là anh em ruột cùng một mẹ sinh ra."
Triệu Hưng phủi tay, hồn phách được câu tới.
"Hỏa Ma Tộc thật đúng là giỏi sinh đẻ, một lần mang thai có thể sinh tới tám người." Long Tiêu bĩu môi, "Mọi rợ quả nhiên là mọi rợ."
"Bọn họ giống súc sinh hơn là người, muốn đồng hóa đám man tộc này căn bản là không thể." Ngu Tử Kỳ nói vậy.
Triệu Hưng không đưa ra ý kiến, mỗi thời đại có một chính sách, thời Thái Tổ, mọi người đối với đám man tộc này còn chưa có nhiều ý kiến lắm, thời Văn Đế thậm chí còn tương đối thân cận. Nhưng đến thời Cảnh Đế thì tuyên truyền hướng gió đã chuyển thành dị tộc. Con đường quy phục của đám Man tộc luôn không được suôn sẻ. Mang theo cái đầu trâu hoặc thân ngựa, muốn người dân Đại Chu coi bọn họ là đồng bào, đúng là quá khó khăn.
"Biến!"
Triệu Hưng lắc đầu biến đổi, lập tức trở thành bộ dạng của Cây Dâu Tằm.
"Lát nữa vào trong, các ngươi cố gắng không cần nói gì, tất cả cứ để ta ứng phó." Triệu Hưng nói.
"Nếu như gặp người quen, thấy sự chẳng lành, cố gắng không nên động thủ."
"Hiểu rồi."
Tiến vào hang động dung nham, là một đoạn đường hầm rất dài.
Cho dù trong đường hầm có kết giới ngăn cách, vẫn tỏa ra một cỗ sóng nhiệt. Triệu Hưng bốn người mới vừa vào, liền miệng đắng lưỡi khô.
"Hỏa Diệm sơn mạch, không hổ là tấm chắn thiên nhiên, khó chịu thật." Long Tiêu buồn bực thở ra. Cảnh giới của bọn họ đều không thấp, nhưng bây giờ đang ngụy trang là Bát Phẩm, vậy thì nhất định phải biểu hiện ra thực lực của Bát Phẩm. Võ tướng Bát Phẩm của Đại Chu mà vào hang ngầm này, căn bản sẽ không
Bạn cần đăng nhập để bình luận