Thần Nông Đạo Quân

Chương 146: Thảo Nhân Pháp vượt quan

Chương 146: Thảo Nhân pháp vượt ải Triệu Hưng mang theo nghi hoặc, nhấp vào xem phần thuyết minh của môn học này, sau đó chợt hiểu ra.
"Tình cảm là cái Thảo Nhân pháp này đều đã rơi vào hạng mục trọng điểm được triều đình giúp đỡ rồi."
Thảo Nhân pháp, là pháp thuật của Bản Ngã phái.
Thực trạng của Bản Ngã phái như thế nào, ai cũng hiểu rõ.
Thảo Nhân pháp, lại là một sự tồn tại có chút khó xử trong Bản Ngã phái.
Vì sao lại như vậy, bởi vì người tu Bản Ngã phái Ti nông, giống như chuyên chú vào việc làm ruộng.
Bồi dưỡng để thu hoạch năng suất mạnh hơn, trồng ra vật liệu thích hợp cho các công xưởng chế tạo khí giới, nghiên cứu giá trị dược liệu của thực vật...
Nhưng lại rất ít người chuyên về 'Bản Ngã phái' Ti nông đi đánh nhau.
Nếu đặt vào trước kia, trong Quân Ti nông còn không có hạng mục 'Thái Thương Viện' này.
Bởi vì tiếp tế không do Quân Ti nông quản, mà do Ti nông Bản Ngã phái ở hậu phương phụ trách.
Cũng là về sau nhu cầu của quân đội trở nên đa dạng, lúc này mới thêm vào.
Nhưng pháp thuật của Bản Ngã phái, thì lại chẳng có mấy cái để mà dùng vào việc đánh nhau.
Ti nông muốn học pháp thuật công kích, giống như phải đi Thiên Thời phái, Địa Lợi phái.
Thảo Nhân pháp xem như một trong số đó, nhưng người tu Bản Ngã phái Ti nông rất ít khi lãng phí tinh lực để học, vì không có nhu cầu đó.
Muốn làm Quân Ti nông, liền đi theo Địa Lợi phái, Thiên Thời phái.
Cho nên địa vị của Thảo Nhân pháp có vẻ hơi xấu hổ.
Người của Bản Ngã phái thì không ai học nó, còn các môn phái khác thì sao, muốn học Thảo Nhân pháp, liền phải đi nghiên cứu pháp thuật của Bản Ngã phái.
Thảo Nhân pháp vẫn là một công việc tương đối tỉ mỉ, cần tốn rất nhiều thời gian mới có thành quả, trong thời gian ngắn rất khó thấy được hiệu quả.
Vào thời điểm ban đầu, Thần Miếu truyền pháp có Thảo Nhân pháp một cách đầy đủ, nhưng theo thời gian dần trôi đi thì chỉ còn lại chín loại.
Nhưng rất nhiều châu phủ, Đạo Viện lại có quy định: Ti nông Quan học Thảo Nhân pháp, mỗi tháng được lĩnh năm lượng bạc, tùy theo cấp độ pháp thuật và quan giai tăng lên.
Cho nên nói triều đình vẫn là không muốn loại pháp thuật này thất truyền.
"Nếu như triều đình không tốn tài nguyên để giúp đỡ, thì không ai nguyện ý đi nghiên cứu Thảo Nhân pháp."
"Việc đặc biệt nâng cao điểm tích lũy khen thưởng, chính là vì không muốn loại pháp thuật này thất truyền."
"Thảo Nhân pháp của hậu thế theo Bản Ngã phái quật khởi, đại triển Thần Uy, không ngờ tới bây giờ thời kỳ này, thế mà vẫn phải dựa vào chính sách mới có thể truyền lại." Triệu Hưng có chút cảm thán.
Hắn xem kỹ lại môn tuyển huấn khóa này.
Bất quá điểm tích lũy khen thưởng của từ khóa này, cũng có một quy định: Khóa huấn luyện Thảo Nhân pháp, các loại điểm tích lũy chỉ có thể nhận nếu như có thành tựu trong việc học luật. Nếu pháp thuật không đạt tiêu chuẩn, cho dù xếp thứ nhất, cũng không thể cầm được điểm tích lũy khen thưởng.
Đây chính là cách để khuyên lui những kẻ chỉ muốn lăn lộn kiếm điểm tích lũy.
Nhất định phải thật sự dụng tâm học môn pháp này, có thành tựu mới có thể cầm được điểm tích lũy khen thưởng.
Nếu không, cuối cùng năm vạn điểm tích lũy, mà người đứng đầu lại chỉ đạt tới một loại Thảo Nhân pháp Nhị Giai, thì chính sách này cũng chẳng có ý nghĩa gì.
"Học Thảo Nhân pháp thì phức tạp lại tốn thời gian dài, nếu không có điểm tích lũy thì sợ rằng không ai đăng ký, nhưng bây giờ số người tham gia lại nhiều như vậy." Triệu Hưng nhìn lướt qua, số người đăng ký đã vượt quá năm nghìn người.
Có trọng thưởng ắt có dũng phu, chính sách khích lệ vẫn là có hiệu quả.
"Hạng nhất, khen thưởng năm vạn điểm tích lũy."
"Hạng hai, khen thưởng ba vạn điểm tích lũy."
"Hạng ba, khen thưởng một vạn điểm tích lũy."
"Từ hạng tư đến hạng mười, khen thưởng tám ngàn điểm tích lũy."
"Hạng mười một đến hai mươi, khen thưởng năm ngàn điểm tích lũy."
"Hạng hai mươi mốt đến năm mươi, khen thưởng ba ngàn điểm tích lũy."
"Hạng năm mươi mốt đến một trăm, khen thưởng một ngàn điểm tích lũy."
"Từ hạng một trăm trở đi, chỉ cần học trong quá trình đạt tới tiêu chuẩn cơ bản, cho dù không lọt vào top 100, cũng đều có thể nhận được tối thiểu năm mươi điểm tích lũy, cao nhất là tám trăm điểm tích lũy."
Triệu Hưng xem các quy tắc khen thưởng điểm tích lũy của khóa người rơm, bởi vì khen thưởng phong phú, điều này khiến số người đăng ký tăng lên nhiều.
Các chương trình học vốn ít được chú ý, ngược lại biến thành lựa chọn hàng đầu.
"Người chủ trì khóa huấn luyện này là Ti nông họ Liễu, chẳng lẽ là người đến từ Liễu gia Thái Hòa Quận?"
Người sáng lập « Liễu Truyền Biên pháp » mà Tiết Văn Trọng truyền cho Triệu Hưng chính là Liễu Tông Hải ở Thái Hòa Quận.
Liễu gia ở Thái Hòa Quận, là Thế Gia ngàn năm, từ thời Thái Tổ đến giờ, luôn có người làm đại quan ở triều đình, Liễu Tông Hải thậm chí đã từng làm tới Nhị Phẩm quan.
"Hiện tại cũng không còn con đường nào khác để thu được điểm tích lũy, khóa huấn luyện người rơm nhất định phải tham gia." Triệu Hưng thầm nghĩ.
Hắn lại nhìn thêm các khóa huấn luyện khác, hiện tại các khóa huấn luyện đã xuất hiện, đều có điểm tích lũy khen thưởng.
Bất quá tiền thưởng có thể so sánh được với khóa huấn luyện người rơm rất ít, hơn nữa phần lớn còn chưa bắt đầu.
"Đăng ký!"
Triệu Hưng nhanh chóng đăng ký.
Việc mở khóa người rơm, khiến rất nhiều người bắt đầu ôm chân Phật, ồ ạt đến Thái Thương Viện học pháp thuật của Bản Ngã phái.
Lư Bang đứng ở trên tầng cao, nhìn đám người chen chúc phía dưới, không khỏi cảm khái 'Ồn ào náo nhiệt, lợi đến lợi đi'.
"Rất nhiều người trước đó đều rất ít khi đến Thái Thương Viện Tham Ngộ, từ tháng ba đến tháng bảy bây giờ, huấn luyện trong bốn tháng, bây giờ xem như lần Thái Thương Viện náo nhiệt nhất."
"Phần thưởng nhiều quá, ngay cả những thiên tài như Thời Ung, Trang Tử Thanh, Triệu Hưng đều chạy tới đăng ký."
"Liễu huynh, lần này ngươi có mà bận rộn rồi."
Liễu Thiên Ninh đứng bên cạnh Lư Bang, trông hắn mới chỉ trung niên, kỳ thực đã một trăm hai mươi tuổi.
Dáng người của hắn hơi mập, các ngón tay cũng rất tinh tế, trắng nõn như ngọc, ngay cả làn da cũng trắng mịn như bạch ngọc.
Nghe Lư Bang mở miệng, Liễu Thiên Ninh nói: "Người thì đông, nhưng lại chẳng biết có bao nhiêu người thật sự muốn học."
"Còn việc bận rộn, lại càng chẳng làm khó được ta, ngươi chẳng lẽ quên ta dạy cái gì?"
"Nói chuyện với ngươi, cũng không phải là bản tôn."
Lư Bang có chút ngạc nhiên nghiêng đầu: "Liễu huynh, cái này, đây không phải là bản tôn của ngươi? Lợi hại thật, ta càng nhìn càng không ra thật giả."
Liễu Thiên Ninh mỉm cười.
"Bất quá ngươi cũng đâu phải là bản tôn, uống rượu của ta làm gì? Để người rơm uống nhiều thì phí." Lư Bang giật lấy bầu rượu trong tay hắn.
"Không uống rượu làm sao qua mắt được ngươi Lư Tùng Đình? Rượu này của ngươi ẩn chứa Ngũ Hành lực lượng nồng đậm, đối với người rơm của ta rất có ích lợi, đừng có keo kiệt, mau mau lấy ra."
Khi Triệu Hưng đăng ký khóa huấn luyện người rơm, Điền Diệm cũng lập tức biết được, và cũng thông qua Địa Kính liên lạc với Triệu Hưng.
"Thảo Nhân pháp dễ học mà khó tinh thông, người rơm một hai giai thì ham học, nhưng Thảo Nhân pháp Tam Giai thì khó."
"Phương pháp này tốn thời gian hao sức, ngươi đăng ký từ khóa này, lấy cái điểm tích lũy đạt tiêu chuẩn là được, không nên quá lãng phí tinh lực."
Điền Diệm đã nói như vậy, đủ thấy địa vị của Thảo Nhân pháp, nhưng Triệu Hưng có tính toán của riêng mình, sẽ không nghe theo toàn bộ an bài của Điền Diệm.
Đương nhiên, ngoài miệng vẫn là phải ứng phó một chút: "Lão sư yên tâm, ta biết chừng mực. Nếu như học không thành thì cũng sẽ không cố chấp theo đạo này."
"Ừm, trong lòng ngươi có chủ ý là tốt." Điền Diệm khẽ gật đầu, nhiều ngày chung sống, hắn thấy Triệu Hưng là người rất có chủ kiến, và đi thẳng trên con đường chính xác, hoàn toàn không cần Điền Diệm phải bận tâm nhiều.
Cũng chỉ vì bây giờ mở khóa người rơm, thấy Triệu Hưng đăng ký, nên mới nói thêm vài câu.
Đặt Địa Kính xuống, Triệu Hưng đứng tại một chỗ đóng kín nào đó trong Thái Thương Viện nhìn quanh.
Mấy ngàn người đăng ký, thì sẽ dạy khóa học này như thế nào, điểm danh vào thời khắc nào?
Cách làm của Liễu Thiên Ninh là, vừa dạy vừa thi.
"Khóa huấn luyện Thảo Nhân pháp, đây là cửa ải đầu tiên, cũng là khóa đầu tiên."
"Quảng trường phía nam, làm nơi bày biện vật liệu, vật liệu một hai giai tùy quân chọn lựa."
"Quảng trường phía tây, có pháp dạy làm người rơm, chính là chín loại mà triều đình phổ biến."
"Quảng trường phía đông, có người rơm hình mẫu thành tựu diễn luyện, các ngươi có thể tự mình quan sát."
"Quảng trường phía bắc, là điện thí luyện, phàm là người đã học Thảo Nhân pháp, thì có thể triệu người rơm của mình vào bên trong, nếu hợp cách, thì có thể bay đến địa điểm tiếp theo, tiếp nhận huấn luyện giai đoạn kế tiếp, mỗi khi hoàn thành một ải, thì sẽ nhận được điểm tích lũy thử thách tương ứng."
Âm thanh của Liễu Thiên Ninh, ở bốn phía quảng trường, thông qua sóng âm xoáy trôn ốc tuần hoàn truyền bá.
Triệu Hưng liếc qua bảng thông báo, trực tiếp đi tới chỗ đặt vật liệu ở phía nam.
Các loại vật liệu, có cái thì bày ở trên mặt đất, có cái thì trôi lơ lửng phía trên mặt đất trống.
Hoa cỏ cây cối trúc dây leo các loại đều có.
Bất quá toàn bộ đều là vật liệu một hai giai.
"Hô ~ "Triệu Hưng thi triển cương phong, tùy tiện cuốn qua một đống vật liệu.
Hắn xem qua, từ đó lấy ra mấy loại, những thứ còn lại thì lại để trở về chỗ cũ.
"Thảo Mộc Giai Binh, lên!"
Triệu Hưng chỉ một luồng kim quang vào bó cỏ cuốn và lá cây trước mắt.
Lúc này không giống ngày xưa, hiện tại hắn hoàn toàn không cần động tay đi bện.
Một ý niệm là có thể thi triển.
"Xuy xuy ~" "Xì... Xì... "
Dây leo, cọng cỏ, cành lá, tựa như sống lại bình thường, lay động trên mặt đất, đan xen vào nhau. Chỉ trong chớp mắt, vật liệu liền biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó là một bộ người rơm màu xám đen đứng tại chỗ.
Một bộ Thần Hành Thảo Nhân Nhị Giai.
Người bên cạnh bị cảnh này hấp dẫn, lập tức nhìn qua.
"Sao lại nhanh vậy, một hơi tạo thành luôn sao?"
"Lực khống chế mạnh mẽ thật, vật liệu của hắn đều không lãng phí bao nhiêu."
"Đây là người cỏ gì vậy? Đan đẹp mắt ghê."
"Đương nhiên đẹp mắt, pháp hợp Thiên Địa Chí Lý, người rơm được đan, hình dáng đường cong tự mang ý ảo diệu, đây không phải là đang nhìn người rơm, mà là đang quan sát đạo."
"Không ngờ Triệu Hưng lại có thành tựu trong Thảo Nhân pháp, ta thấy người cỏ của hắn, mơ hồ có một loại thần vận, tựa như sống vậy."
"Chẳng trách, người rơm của mấy người bên cạnh ta đều xấu hổ chết rồi, chẳng khác nào những kẻ múa pháp."
"Huynh đệ, ngươi chê Thảo Nhân pháp của ta thì được, chê ta xấu thì quá đáng rồi đó."
". . ."
Triệu Hưng cuốn Thần Hành Thảo Nhân lên, không để ý đến ánh mắt xung quanh, nhanh chóng đi về phía quảng trường phía bắc.
Sau đó ra lệnh Thần Hành Thảo Nhân tiến vào bên trong điện.
"Ông ~ "
Vừa mới đi vào điện, đã có một vệt kim quang quét qua Thần Hành Thảo Nhân.
Sau đó mặt đất dưới chân người rơm bắt đầu chuyển động.
Tựa như biến thành một máy chạy bộ có phạm vi cực lớn, Thần Hành Thảo Nhân nhất định phải chạy lên, mới không bị hất văng đi.
"Kiên trì một khắc đồng hồ, hoặc đến bức tường ở một nơi khác của điện, coi như vượt qua kiểm tra."
"Nếu như là người rơm lực lưỡng, thử thách là đóng cọc, một quyền xuống, dấu quyền phải lún vào cọc gỗ nửa tấc." Triệu Hưng xem quy tắc của điện thí luyện.
Người rơm có loại hình khác nhau, ứng với các thử thách khác nhau.
Cửa ải thứ nhất, nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ.
Nếu như trước kia không học Thảo Nhân pháp, bây giờ học sẽ tốn không ít thời gian, Triệu Hưng có thể thấy xung quanh rất nhiều người mới học làm ra người rơm hình thù kỳ quái.
Có cái thì đi vài bước là gãy tay gãy chân, có cái thì ba đầu sáu tay, còn có cái làm được chỉ có cái hình dáng, căn bản không động được, pháp thuật trong người rơm không vận chuyển được.
Còn có những cái kỳ lạ hơn nữa, đầu hình tam giác, cánh tay gắn ở chỗ cổ, chiều dài rủ xuống tới mặt đất... đều hoàn toàn không thể xem như có hình dáng 'Người'.
"Ải thứ nhất, thì đã cần học, muốn lấy điểm tích lũy cũng không hề dễ dàng."
Thần Hành Thảo Nhân ở trong điện thí luyện, tốc độ chạy lên vô cùng nhanh, nếu Thảo Nhân pháp không đạt tiêu chuẩn thì không thể qua cửa ải tiếp theo.
Đương nhiên, nếu có thể học được và vượt qua cửa ải thứ nhất, thì sẽ nhận được 50 điểm tích lũy.
Có ai lại ngu mà không lấy, bởi vậy bây giờ ải thứ nhất có đến bảy, tám ngàn người chen chúc.
"Thần Uy Quân Triệu Hưng, Thần Hành Thảo Nhân của ngươi đã qua ải, mời tiến đến địa điểm tiếp theo."
Một thanh âm truyền đến trong tai Triệu Hưng.
"Vâng."
Triệu Hưng không có thu hồi Thần Hành Thảo Nhân, trực tiếp hướng đến địa điểm tiếp theo bay đi.
Cửa ải thứ hai, vẫn là bố cục tương tự.
Nhưng số người đã giảm đi nhiều.
Hôm nay vừa mở khóa, rất nhiều người đều mắc kẹt ở cửa ải thứ nhất để học, người có thể tới ải thứ hai không đủ nghìn người.
"Số người đăng ký Ti nông hiện tại đã hơn tám ngàn, thế nhưng số người có thể qua cửa thứ nhất chưa đến một ngàn, xem ra trước đây đều rất ít người học Thảo Nhân pháp."
"Nghĩa là khoảng bảy tám người mới có một người đi học."
Học đã ít như vậy, huống hồ là dụng tâm nghiên cứu.
Triệu Hưng vượt qua cửa ải thứ nhất, cũng ước định được độ khó của cửa ải, nếu người nào luyện Thảo Nhân pháp đạt tới Tứ Chuyển thì có thể vượt qua, cứ như vậy cũng loại đi không ít người.
"Có thể tới cửa ải thứ hai, chứng tỏ trước đây các ngươi đã học Thảo Nhân pháp, và bỏ ra một chút tâm tư."
"Cửa ải thứ hai, vẫn là chín loại Thảo Nhân pháp được triều đình phổ biến."
"Vượt qua thí luyện, thì sẽ nhận được bốn trăm điểm tích lũy."
Âm thanh của Liễu Thiên Ninh vang vọng bên tai.
Cửa ải thứ hai với cửa ải thứ nhất, không có gì khác biệt, vẫn là một nơi đặt vật liệu, một nơi đang diễn tập, một nơi dạy học.
Triệu Hưng vẫn cứ triệu một bộ Thần Hành Thảo Nhân, sau đó ra lệnh cho người rơm tiến vào điện thí luyện.
Thử thách của Thần Hành Thảo Nhân, giống với cửa ải thứ nhất, mặt đất xoay tròn, chỉ có điều máy chạy bộ chạy nhanh hơn.
Đồng thời mặt đất trở nên gồ ghề hơn, muốn giữ được tốc độ chạy, còn phải giữ được thăng bằng, độ khó tăng lên không chỉ chút ít.
Người rơm Tứ Chuyển còn miễn cưỡng, phải đến Ngũ Chuyển mới có nắm chắc tuyệt đối.
Thần Hành Thảo Nhân của Triệu Hưng, vẫn nhanh chóng vượt qua thử thách.
"Thần Uy Quân Triệu Hưng, ngươi đã vượt qua cửa ải thứ hai, nhận được bốn trăm điểm tích lũy, lại không cần học lại nội dung ở cửa ải thứ hai, mời tiến đến địa điểm tiếp theo."
Triệu Hưng liếc Địa Kính, quả nhiên có thêm bốn trăm điểm tích lũy, người gửi là Ti nông Giám 'Liễu Thiên Ninh'. Cộng thêm năm mươi điểm tích lũy từ cửa ải thứ nhất, chỉ trong chốc lát đã kiếm được bốn trăm năm mươi điểm tích lũy.
"Học pháp mà còn có tiền kiếm, thật sự sảng khoái."
Triệu Hưng biết địa điểm tiếp theo, lập tức đạp mây bay lên.
Cửa ải thứ ba đổi địa điểm, là một trang viên dựa núi, cạnh sông.
Nơi này cũng là nơi ở của Liễu Thiên Ninh.
"Hô ~ "
Mây mù tan đi, Triệu Hưng rơi xuống bên ngoài cổng chính của trang viên.
"Mời vào."
Vừa đáp xuống, đã có một bóng người xuất hiện ở cửa ra vào, lên tiếng mời Triệu Hưng.
"Đa tạ lão sư." Triệu Hưng còn tưởng Liễu Thiên Ninh tự mình ra nghênh đón, không khỏi có chút bất ngờ. Nhưng nhìn kỹ lại, thì phát hiện đó căn bản không phải Liễu Thiên Ninh thật, mà chỉ là một bộ người rơm.
Bất quá người cỏ này quá giống người thật, có mũi có mắt, thậm chí còn mặc quần áo, da thịt bên ngoài cũng có màu da. Triệu Hưng liếc qua lần đầu, còn tưởng là Chân Nhân, cảm thấy hơi quái dị, phải dùng Ngũ Hành Quan Vật nhìn mới thấy ra mánh khóe.
"Đi theo ta." Người rơm của Liễu Thiên Ninh quay người nhảy lên đi tới, rất nhanh đã đến dưới chân núi, Triệu Hưng nhìn thấy động tác leo núi của hắn rất nhanh nhẹn, trên đường núi ở giữa chuyển hướng thoăn thoắt, giống như một Võ Giả đang thi triển Thân pháp vậy.
"Liễu Thiên Ninh nhất định là một đại lão am hiểu Thảo Nhân pháp, ông ta chắc chắn có một bí kĩ độc môn nào đó, ta nhất định phải học được từ chỗ ông ta." Triệu Hưng thầm nghĩ, không khỏi bước nhanh hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận