Thần Nông Đạo Quân

Chương 21:: Tuyệt Thiên Địa Thông · phàm nhân chi chiến (một) (4)

"Xuy ~" Triệu Truyện Tông kéo dây cương, đi tới bên dòng suối dừng lại, phía sau hắn đội kỵ binh cũng theo ngừng lại. "Nghỉ ngơi một đợt hai khắc đồng hồ, để ngựa uống nước."
"Vương Ngũ, Mã Lục, hai người các ngươi dẫn người men theo sườn núi đi, xem có thể đánh 'Ly hỏa cái cọc' ở sườn núi phía nam không." Triệu Truyện Tông ở trên ngựa hạ lệnh, rất nhanh trong đội ngũ kỵ binh có người cởi rương phía sau, ôm đi về phía sườn núi phía nam. Một đợt (năm mươi người) bắt đầu dắt ngựa xuống suối uống nước, còn lại kỵ binh thì tản ra canh gác.
"Lưu Thập Trưởng," Triệu Truyện Tông gọi một Thập Trưởng tới.
"Bách tướng." Một nam tử trung niên có nốt ruồi lớn trên lông mày đã chạy tới.
"Ngươi mang mười người đi canh gác, hướng phía bắc sườn núi coi chừng. Lão tử luôn cảm thấy có ai đang nhìn ta chằm chằm, cẩn thận chút." Triệu Truyện Tông chỉ roi ngựa về phía hướng Triệu Hưng.
"Vâng, Bách tướng." Họ Lưu nam tử lập tức lên ngựa, mang theo chín người của mình nhanh chóng hướng phía sườn núi phía bắc đuổi theo.
Triệu Hưng thấy đệ đệ của mình chỉ huy, lại còn có tính cảnh giác cao như vậy, nét mặt trên mặt không khỏi cực kỳ đặc sắc. "Triệu Truyện Tông vậy mà lại Thoát Thai Hoán Cốt trong quân đội sao? Đây là đệ đệ ta chỉ biết sinh con ngày trước sao?"
Ở nơi đất khách quê người gặp được bạn cũ là một cảm giác kỳ diệu, huống chi người này còn là đệ đệ của mình. Lúc này Triệu Hưng cũng không ẩn nấp nữa, theo sườn núi phía bắc nhảy xuống, hướng phía Triệu Truyện Tông đi tới.
Còn chưa đi được bao xa.
"Hưu!" Một mũi tên bắn lén bay đến, sượt qua đỉnh đầu của hắn.
Không phải mũi tên này bắn lệch, mà là Triệu Hưng đã dùng pháp thuật đẩy ra.
Chỉ thấy sáu người phía trước do Lưu Thập Trưởng dẫn đầu, bày ra thế tam giác bao vây lại. Còn có ba người hạ thấp người, núp trong bụi cây, vòng ra phía sau lưng hắn.
"Hưu hưu hưu hưu hưu hưu hưu ~" Lại một đợt tên bắn lén nữa.
"Chờ một chút!" Triệu Hưng phất tay hô to: "Người một nhà!"
Lưu Thập Trưởng thấy mình bắn tên mà đối phương không hề hấn gì, lập tức cười lạnh một tiếng. Theo tay hắn vung lên, tiếng cơ quan trầm muộn vang lên.
Triệu Hưng đột nhiên giật mình sang bên.
Sau đó hai cây 'Tam Đình Tiễn' xuất hiện ở dưới chân hắn.
"Mả mẹ nó, là Thần Tí Cung." Triệu Hưng lập tức mắng to một tiếng. Thần Tí Cung, cung dài ba thước ba, dây cung dài hai thước năm. Xuất xứ từ Nỗ Di pháp. Danh xưng là vũ khí đơn binh mạnh nhất trong số phàm nhân của Tuyệt Thiên Địa Thông. Tụ Nguyên Cảnh tuyệt đối không chịu được, Linh Kiều Cảnh cũng có thể bị thương.
Lưu Thập Trưởng không còn nghi ngờ gì nữa là không tin hắn người một nhà. Vùng hoang dã làm gì có ai là người một nhà? Hắn thấy Triệu Hưng không biết bay, mà lại tránh được tên của một tay thiện xạ như hắn, liền lập tức phán đoán: Đây là Tụ Nguyên Cảnh Nam Man do thám!
"Dodoco ——" Lưu Thập Trưởng nhanh chóng thổi còi cần ưng, tiếng còi nhọn như tiếng Lão Ưng, ngắn ngủi có tiết tấu, âm thanh vang vọng, rất nhanh đã truyền tới trong đội kỵ binh của Triệu Truyện Tông.
"Tụ Nguyên Cảnh Yêu Nhân, hay là kẻ lạc đàn?" Triệu Truyện Tông đột ngột đứng lên, gầm nhỏ: "Một đồn hai cái, ba cái cùng lên!"
Mặt phía bắc là thung lũng, đá cuội nhiều, không thích hợp để cưỡi ngựa, hơn nữa khoảng cách không xa, chạy đến là được.
"Hô ~" Một tấm lưới lớn vừa mới theo sau lưng kéo đến, dài chừng tám mét, trên đó đầy gai nhọn, nhanh chóng chụp về phía Triệu Hưng. Ở giữa một người cầm trường mâu, nhanh chóng tiến gần, chờ đồng bạn bao phủ đối phương muốn đâm mấy lỗ lớn vào người hắn.
Triệu Hưng cũng bó tay rồi, sao lại không hiểu tiếng người thế này?
"Dừng tay! Lão tử là Đại Tư Nông Triệu Hưng..."
"Keng!" Một mũi tên bắn vào hòn đá bên cạnh, Lưu Thập Trưởng vứt Thần Tí Cung, rút đao nhảy tới, chính là một Lực Phách Hoa Sơn.
"Thực sự là mệt rồi." Thế công liên tục ập tới, không cho lấy một hơi, giải thích căn bản không nghe. Bất đắc dĩ, Triệu Hưng đành phải phát động võ kỹ.
"Quỳ Ngưu Lôi Hống!" Quân sĩ gần năm mét bị tiếng gầm này đánh trúng lập tức ngã nhào theo sau. Lưu Thập Trưởng nhảy tới vung đao từ trên không trung xuống cũng bị sóng âm mãnh liệt hất ra. Tiếng gầm này, khiến cả mười người đều ngã. Dù sao bọn họ cũng chỉ là người thường, mà Triệu Hưng cũng không phải là Tụ Nguyên Cảnh bình thường.
"Bịch ~" Lưu Thập Trưởng rơi xuống dưới chân Triệu Hưng. Dù vậy hắn vẫn phản kháng, cánh tay đột nhiên bắn ra ba mũi tên lén. Góc độ xảo quyệt, nhắm thẳng hạ âm của Triệu Hưng.
"Tách ~" Triệu Hưng giơ chân đá rụng, rồi giẫm một cước nát lưng Lưu Thập Trưởng.
"Dừng tay! Ngươi có chuyện gì vậy, lão tử đã bảo người một nhà, sao không ai chịu nghe vậy?"
"Hừ, Đại Tư Nông? Sao ngươi không bảo mình là La Hầu Vương?" Lưu xã trưởng giãy dụa, dùng hai tay ôm lấy cổ chân Triệu Hưng: "Người Nam Man các ngươi đến nói chuyện phét cũng không biết."
Triệu Hưng: "... "
Đúng lúc này, Triệu Truyện Tông chạy đến, thấy Triệu Hưng thì sửng sốt một chút, nhưng vẫn không dừng công kích. Bởi trước đó nhiều lần, kẻ địch từng giả mạo đại ca của mình, dụ đại quân đi cứu viện. Chuyện làm nhiều, chẳng còn ai tin nữa.
"Triệu Truyện Tông! Năm ngươi tám tuổi là ta dạy ngươi thế 'Tòa sơn cái cọc'! Ngay cả đại ca cũng không nhận ra?"
"Cái gì? Dừng lại!" Triệu Truyện Tông giật mình kinh ngạc, vội kêu ngừng công kích của thủ hạ. Tòa sơn cái cọc là công pháp của cha hắn Triệu Thụy Đức Võ Giả, còn thung pháp này là do Triệu Hưng dạy khi còn ở nhà buồn chán. Kẻ địch có thể giả bộ dáng đại ca, nhưng chuyện hồi nhỏ thì không giả được. Triệu Truyện Tông bước lên mấy bước. "Ngươi, ngươi thật là đại ca của ta?"
Triệu Hưng thở phào nhẹ nhõm, Triệu Truyện Tông cuối cùng cũng nhận ra mình.
"Truyền Tông, là ta."
"Ta trở về." Triệu Truyện Tông vẫn có chút không dám tin, giọng hắn run rẩy: "Đại ca, yến hội gia tộc năm Nguyên Sóc, mẹ dẫn người... "
"Tên Triệu Thần, ta bảo Chính Nhi giết, rồi tặng ngươi tới Thần Uy Quân." Triệu Hưng nhanh chóng trả lời.
"Đại ca!" Triệu Truyện Tông không còn nghi ngờ gì, phù một tiếng quỳ xuống đất, quỳ gối ôm lấy hai chân Triệu Hưng. "Thật sự là huynh, ô ô..."
"Thôi được rồi, đừng khóc." Triệu Hưng sờ đầu Triệu Truyện Tông, "Ngươi cũng mấy trăm tuổi rồi, khóc hu hu cái gì."
Các sĩ tốt còn lại nhìn thấy cảnh này thì sững sờ nhìn nhau, đến giờ bọn họ vẫn không thể tin người trước mặt chính là nhân vật truyền kỳ của Đại Chu. Chẳng phải nói Triệu Hưng bị Vu Thần Nam Man giết tám năm trước sao?
"Đại ca, ngươi, ngươi là sao mà..."
"Chuyện này về rồi nói." Triệu Hưng dìu Triệu Truyện Tông lên, "Ngươi bây giờ đã Tụ Nguyên Cảnh, nếu ta đoán không sai, ngươi hiện tại làm việc cho Long Tiêu, mấy người chiếm được một tòa Vu Thành?"
"Đúng vậy, đại ca." Triệu Truyện Tông xoa mặt, "Long tướng quân đang ở 'Phong Vu Thành' cách đây năm mươi dặm, đó là thành trì Thất Phẩm."
"Trong thành không chỉ có Long tướng quân, còn có cả Hạ tướng quân, Trần tướng quân, bao gồm Nhị ca cũng ở đó."
"Ồ? Mấy người có bao nhiêu quân?" Triệu Hưng có chút kinh ngạc.
"Tất cả đội ngũ lớn nhỏ bao quanh Phong Vu Thành tổng cộng có ba vạn người." Triệu Truyện Tông nói.
"Chẳng qua ở Phong Vu Thành thì chỉ có mười hai ngàn người."
"Nhiều vậy sao?" Triệu Hưng hơi hiếu kỳ, ba vạn quân không phải là một đội quân nhỏ, hơn nữa Long Tiêu bọn họ thế mà đều ở chỗ này?
"Đi thôi, mau dẫn ta đến Phong Vu Thành xem sao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận