Thần Nông Đạo Quân

Chương 76: Chư vị thật sự là cùng ta có duyên a! (Canh [5]) (1)

"Khí vận giống như hữu hình, cái chén nhỏ này, có thể khiến người bình thường thay đổi vận mệnh." Triệu Hưng nhìn chén vàng chứa khí vận.
Khí vận tăng trưởng, tác động lên những phương diện khác nhau.
Có thể là ở số đào hoa, đột nhiên gặp một người khác phái mọi mặt đều rất ưu tú, sau đó người ta còn "mắt mù", nhất định phải gả cho mình.
Hoặc là ở tài vận, trong vòng vài năm, có thể tích lũy số của cải mà cả đời trước khó mà có được.
"Còn có thể gặp được quý nhân, trở thành chỗ dựa chính trị, một đường thăng tiến. Nếu là người tu hành? Đó là kinh điển kiểu nhặt được bảo vật từ đống rác, mua hớ ở đấu giá hội, ngẫu nhiên được cao nhân chỉ điểm, nhảy xuống vách núi thì tìm được thần công.
Có thể nói khí vận ảnh hưởng đến mọi mặt, ngoại trừ tuổi thọ ra, điều mà Triệu Hưng mong muốn nhất chính là 'Khí vận'.
"Một chén nhỏ này có thể để khí vận từ Diễn Nhất tăng lên Diễn Nhị, nhưng bản thân ta đã là khí vận cấp Diễn Nhị, chắc không thể đạt đến cấp diễn ba."
Triệu Hưng đưa cái chén lên mũi, khẽ hít vào.
Khí vận trong chén vàng biến mất không thấy tăm hơi trong nháy mắt.
Cái chén cũng trở thành một chiếc chén đá bình thường.
"Cảm giác tim đập nhanh đã biến mất, mọi thứ đều rất bình thường." Triệu Hưng nhìn vào bảng, quả nhiên đúng như hắn dự đoán, không có đột phá, vẫn là Diễn Nhị.
Đạo của khí vận, huyền diệu khó giải thích, vừa thần bí, lại vừa khó tăng lên, Triệu Hưng cũng không có bất ngờ.
"Từ Diễn Nhị lên Diễn Tam, đại khái cần phải thu được thêm hai phần Thượng Phẩm Linh Tú nữa." Triệu Hưng tiện tay ném cái chén đá hết giá trị xuống đất, rồi bước ra khỏi hang động.
Tuy rằng không tăng lên được đến Diễn Tam, nhưng thu được một chén nhỏ khí vận, sau này chắc chắn hắn sẽ gặp may mắn, chỉ không biết sẽ ứng vào phương diện nào.
"Ừm?" Triệu Hưng vừa bước ra khỏi hang động, trong lòng liền trống trải, vô cùng không nỡ. Cảm giác như sắp bỏ lỡ một cơ duyên lớn.
"Meo~" mèo rừng nghi hoặc cọ vào người Triệu Hưng, sao không đi nữa?
"Mèo nhỏ, trong động còn có thứ gì tốt sao?" Triệu Hưng hỏi.
Mèo rừng gật nhẹ đầu, sau đó lại lắc lắc cái đầu nhỏ.
"Rốt cuộc là có hay không có? Thôi vậy... để ta tự vào xem."
Triệu Hưng vừa mới thu được một chén khí vận, chính là lúc sắp gặp vận may, đương nhiên hắn sẽ không bỏ mặc cái cảm giác này mà không quan tâm.
Trở về hang động, tìm kiếm toàn diện cả bốn ngã ba mấy lần.
Tìm hết một canh giờ, Triệu Hưng cũng không phát hiện ra điều gì khác thường.
"Kỳ quái, đã lục soát mấy lần bốn ngã ba trong động, mà chẳng thấy gì cả, nhưng chỉ cần ta bước ra khỏi hang động, cái cảm giác không nỡ kia lại xuất hiện."
"Lẽ nào cảm giác của mình sai rồi? Mình quá tin vào hiệu quả của khí vận sao?" Triệu Hưng lúc này cũng có chút nghi ngờ nhân sinh.
Hắn lại lần nữa vào hang động, đi tới gần ao sen băng.
"Chẳng lẽ là bọn nó? Nhưng ba đóa liên băng này còn chưa thành thục, ta ở gần thế này mà chẳng hề có cảm giác tim huyết dâng trào."
Khi đến gần Linh Tú, sẽ có một cảm giác mãnh liệt, nhưng khí vận thì lại tương đối mơ hồ.
"Không đúng, không phải chúng."
Triệu Hưng không hề có ý định nhổ những Linh Tú chưa trưởng thành này, hủy diệt Linh Tú mà thiên địa chưa hoàn toàn thai nghén là điều cấm kỵ.
Ngay lúc này, mèo rừng kéo kéo ống quần của Triệu Hưng.
"Ừm?" Triệu Hưng cúi đầu nhìn xuống.
Hóa ra mèo rừng không biết từ lúc nào đã nhặt chiếc chén đá mà Triệu Hưng bỏ đi, có vẻ như muốn cùng Triệu Hưng chơi đùa.
"Cái chén vỡ này đã vô dụng rồi, ngươi nhặt nó làm gì? Đi ra một bên, ta giờ không rảnh chơi." Triệu Hưng có chút bực bội.
"Meo meo~" mèo nhỏ có chút tủi thân.
"Ôi, ta không có mắng ngươi... được rồi, được rồi, chơi thì chơi." Triệu Hưng nhặt chén đá lên, định vứt nó ra ngoài.
Kết quả vừa mới nhặt lên, Triệu Hưng liền nhíu mày.
Trong nháy mắt cầm cái chén lên, hắn đột nhiên có một cảm giác 'yên lòng'.
"Lẽ nào là nó?"
Theo lý thuyết khí vận đã biến mất, đây chỉ là một cái chén đá bình thường không thể bình thường hơn.
Triệu Hưng xem xét, không nhìn ra có chỗ gì kỳ lạ.
"Mèo nhỏ, chúng ta đi thôi."
Triệu Hưng khẽ động tâm niệm, bước ra khỏi hang động.
Lần này, hắn đã cách xa hang động mà không còn thấy cái cảm giác 'mất mát' kia nữa.
"Quả nhiên là nó!"
Triệu Hưng vui mừng xoa xoa đầu mèo rừng, tuy chưa biết nó có tác dụng gì, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, lần này mèo rừng lập công lớn.
"Muốn chơi à? Không thành vấn đề, nhưng mà hai ta chơi không có ý nghĩa, chúng ta đi tìm người khác, ta cho ngươi chơi thỏa thích."
Sau khi Triệu Hưng và mèo rừng rời đi, một bóng người cưỡi Trúc Mã từ phía xa nhìn chăm chú.
Hắn nhìn bóng lưng một người một mèo, trong mắt thoáng qua tia nghi hoặc, rồi nhanh chóng lao vào hang động.
Giờ Dần một khắc (3h15), mọi người trên quảng trường thiên đàn dần dần tản đi.
Đợt hương khói cuối cùng ở miếu thần đã tan, cửa miếu lại lần nữa đóng lại.
Mọi người bắt đầu một ngày mới đi tìm Linh Tú.
Hiệu quả của hương thơm sẽ giảm dần, những người đến sau chỉ có thể thử vận may.
Còn có một số người, nhanh chóng tuần tra trong núi, ý định cướp đoạt cơ duyên của người khác.
Trong phút chốc, khắp nơi trên núi vang lên tiếng chiến đấu.
Trên một vách đá, có một cây nhỏ thần thái rạng rỡ, trên cây có ba quả màu tím, trong suốt óng ánh.
Chỉ là cây nhỏ rất không dễ thấy, sinh trưởng trong kẽ đá, quả cũng bị những lá cây rậm rạp che khuất, rất khó phát hiện.
"Keng!" Tần Phong cắm dao vào trong đá, mượn lực nhảy lên một đoạn.
"Xì xì xì ~" dao kẹt trong khe hở, đột nhiên trượt xuống, đá vụn rơi lả tả, Tần Phong cũng theo đó ngã xuống.
"Tần huynh cẩn thận!"
"Tần huynh!"
Ba người bạn ở dưới kinh hô thành tiếng.
Tần Phong đột ngột rút chủy thủ bên hông, một lần nữa cắm vào vách núi cheo leo, lúc này mới ngừng thế rơi.
Hắn tìm một điểm để dùng lực, cuối cùng cũng đứng vững.
"Loảng xoảng ~" Đá rơi xuống, nện vỡ vụn.
Tần Phong liếc nhìn xuống dưới, không khỏi lau mồ hôi.
Nếu như hắn rơi xuống, chỉ sợ cũng không khác gì cục đá kia, sẽ tan xương nát thịt.
"Chỗ này thật kỳ quái, càng lên cao lực cản càng lớn, các ngươi cũng cẩn thận chút." Tần Phong nói vọng xuống phía dưới.
"Ta cảm nhận được." Đồng bạn đáp lời, "Ở nơi khác nhảy lên, tùy tiện cũng nhảy được bảy tám mét, giờ dùng hết sức mà chỉ nhảy được hơn hai thước."
"Núi dốc thật nặng, đúng là một quả núi dốc nặng trĩu, nơi này quá hung hiểm, lúc trước ta nhảy từ độ cao ba mét xuống mà chân cũng đau nhức." Một người khác cũng còn sợ hãi, có chút muốn bỏ cuộc.
"Cố gắng chút nữa, càng khó thì càng chứng tỏ bảo vật phía trên không hề tầm thường, có lẽ là trung phẩm Linh Tú!" Tần Phong liếm môi một cái.
"Ừm, tới, Tần huynh kéo ta một cái."
"Được."
Mặc dù tốc độ leo rất chậm, nhưng bốn người đồng lòng hiệp lực, cuối cùng vẫn chinh phục được vách đá cao hơn hai trăm mét này.
"Tim ta đập nhanh quá! Nhất định là trung phẩm Linh Tú!" Tần Phong nhìn cây nhỏ gần trong gang tấc, không khỏi lộ vẻ tham lam.
"Tần huynh, cây có mấy quả?" Người ở dưới hỏi.
"Có ba quả!" Tần Phong cười đáp.
"Mau hái rồi xuống khỏi vách đá thôi, ở trên này hô hấp ta cũng khó khăn."
"Được."
Ở trên vách đá không thể sử dụng linh quả, bởi vì linh tú nguyên pháp trung phẩm, nếu tăng trưởng nguyên khí, vậy thì cần vận công ngồi xuống, còn ngộ pháp thì càng cần chọn một nơi yên tĩnh.
Trên núi dốc nặng nề, ngay cả đặt chân xuống đất cũng khó khăn, ai dám dùng linh tú ở trên này?
Bốn người bắt đầu chậm rãi leo xuống.
Quá trình xuống dốc cũng rất nguy hiểm, cũng may không ai bị thương.
Xuống tới đất an toàn.
"Đã xuống đất rồi." Tần Phong thở hổn hển, nhìn ba vị sư huynh đệ, trong lòng trào lên một cỗ dị dạng.
Ba quả, nhưng lại có bốn người, làm sao chia?
Nếu như chia không đều, mình một mình chiếm hết chẳng phải là tốt hơn sao?
"Ba vị sư huynh đệ, chúng ta cùng nhau chia trái cây." Tần Phong đi tới, tay bất giác nắm chặt cán dao.
"Ha ha ha, đến sớm không bằng đến đúng lúc, Tần huynh, thật đúng là khéo a..." Đúng lúc này, một giọng nói từ trong rừng cây truyền ra, mấy người rơm khiêng một cái ghế xuất hiện, trên ghế ngồi một thiếu niên mặt tươi cười.
Hắn chỉ tay phía trước: "Tần huynh, các ngươi có bốn người, mà chỉ có ba quả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận