Thần Nông Đạo Quân

Chương 233: Chiến sự tái khởi, một năm sau, phương pháp thoát thân (một vạn sáu đại chương) (2)

Chương 233: Chiến sự tái khởi, một năm sau, phương pháp thoát thân (một vạn sáu đại chương) (2)
Trong lúc chờ đợi triều đình Chính Phủ đưa ra kết luận, Triệu Hưng cũng không hề nhàn rỗi, hắn đang quan sát xem có bao nhiêu người quen đã chết.
Đầu tiên là Cơ Tử Quân, hắn không có chết, nhưng từ Lục Phẩm Viên Mãn, trực tiếp rớt xuống Thất Phẩm. Điều này đã coi là may mắn, bởi vì hắn là thành viên Liễu Thiên Ninh đoàn, trong lúc Lão Liễu cứu viện, vị trí của Cơ Tử Quân dễ tìm hơn một chút. Vì vậy, hắn không cầm cự bao lâu, liền lên được thuyền Vạn Pháp Lâu, giữ được mạng sống.
Dịch Nhung, Nam Cung Dạ, Tề Nguyên Quân ba người này, người còn sống là Nam Cung Dạ. Tề Nguyên Quân và Dịch Nhung, hai người từng rực rỡ hào quang Thất Phẩm ở giai đoạn thứ nhất của đại chiến Bình Man, đều không thể sống sót.
Thái Tấn, Phong Kỳ, Lư Bang ba tên đệ tử, người còn sống là Phong Kỳ, Thái Tấn đã bỏ mình. Triệu Hưng trong lúc huấn luyện biết rõ một số Võ Giả thiên tài, Võ Giả Phó Anh đã chết, Chương Kiệt chết. Hồ Binh chết, Trần Phóng sống sót. Thời Ung, Trang Tử Thanh, Tào Sảng, Tưởng Thiên Minh, Phong Khâu, Lê Phong đều chết. Liệt Dương quân khách Liên Liệt, Trác Lịch chết. Con trai của Hổ Giao quân Vệ Uyên, Vệ Hồng chết....
Trong danh sách thương vong, Triệu Hưng thấy rất nhiều cái tên quen thuộc. Thậm chí bao gồm cả Ôn Thiểu Dương, Ngu Tử Kỳ!
"Ngu Tử Kỳ vị kiếm tu này, thật đáng tiếc..." Triệu Hưng lắc đầu, hai người này ở phía sau khi danh ngạch nới lỏng, đã mò được một suất để tiến vào, hắn thậm chí còn không biết.
Còn có một số người, thì nằm ngoài dự liệu của Triệu Hưng.
"Lã Nguyên Vĩ bị thương? Hắn cũng tiến vào Thập Dương Động thiên?"
"Vị khí vận chi tử này, bị thiên hỏa thiên thạch đập trúng, đã mất một cánh tay."
"Lã Nguyên Vĩ thế nhưng là thống soái chủ lực đánh khu mỏ Thanh Cương, hắn thế mà cũng bị thương..."
"Bên Cực Dạ Hải, Bùi Nguyên Xương còn sống, Thập Tam vương tử Cơ Trần còn sống, Lương Vương ấu tử Cơ Đan đã chết, Cơ Diệp còn sống."
"Cơ Đan làm sao lại chết? Thực lực cùng trang bị của hắn, hẳn là có thể làm nên chuyện chứ..." Triệu Hưng có chút khó hiểu, bất quá lúc này cũng không ít Ngũ Phẩm tử vong, chỉ là một Cơ Đan cũng không tính là gì.
Lý Phú Hàn và Vân Dật hai thiên tài này, cũng còn sống, trong đó Vân Dật thậm chí còn phát tin tức đến hỏi thăm Triệu Hưng có bị thương hay không. Kiếm tu đều là những người trọng tình nghĩa, Vân Dật lại không có quyền hạn xem trước danh sách tử vong, cho nên hắn chủ động nhắn tin. Triệu Hưng hồi phục một câu, liền bay đến một khu dân cư.
Hàn Băng không có việc gì, nhưng Vương Quý lại bị thương. Lúc này, tại sân nhà Vương Quý, Hàn Băng cùng Xa Thế Hải cũng đều đến thăm Vương Quý.
"Vương công thế nào rồi?" Triệu Hưng đi tới cửa hỏi.
"Không tốt lắm." Hàn Băng nói, "Vương Quý đã rớt xuống Thất Phẩm sơ kỳ, hiện tại chỉ mới ổn định được thương thế, muốn hồi phục hoàn toàn thì còn không biết bao lâu nữa."
"Tại sao có thể như vậy được?" Xa Thế Hải nói.
"Có phải là thiếu dược liệu trân quý không, ta còn có chút tiền..."
"Không phải vấn đề tiền bạc." Triệu Hưng lắc đầu. "Hắn là do bị thương rớt cảnh giới, khí vận phù hộ quan chức bị đánh xuyên rồi."
"Ý gì?" Xa Thế Hải sững sờ, nhất thời không phản ứng kịp.
"Cái này liên quan đến vấn đề vị cách khí vận của triều đình."
"Một tên Lục Phẩm quan bị thương nặng, nếu như không rớt cảnh giới, thì thương thế không nghiêm trọng."
"Nếu như rớt cảnh giới, thành Thất Phẩm quan, thì thương thế đó lại rất nghiêm trọng. Bởi vì quan chức và cảnh giới nhất định phải tương xứng." Triệu Hưng nói.
"Không tương xứng thì sẽ như thế nào?" Xa Thế Hải hỏi.
"Hậu quả rất nghiêm trọng." Triệu Hưng nghiêm túc nói, "Có nghĩa là hệ thống khí vận phù hộ lên người quan viên đã bị đánh xuyên rồi."
"Trong thời gian ngắn, quan viên không có khả năng tự dựa vào mình để tu lên lại được. Huống chi đại bộ phận quan viên, bản thân là dựa vào quốc triều khí vận mới hoàn thành tấn thăng."
"Lúc này triều đình đứng trước hai lựa chọn: Một là lại tiêu hao một phần hoặc thậm chí nhiều hơn quốc triều khí vận, để giúp đỡ vị Lục Phẩm quan thực tế chỉ có cảnh giới Thất Phẩm này, khôi phục lại đến Lục Phẩm."
"Hai là, để quan viên này về hưu sớm, vì quan chức không chờ người, chính vụ quân vụ không thể chờ ngươi khỏi bệnh rồi mới xử lý được."
"Dù là lựa chọn nào, đối với khí vận của quốc triều, đều là một tổn thất lớn." Triệu Hưng nói.
"Khí vận phù hộ bị phá, nghiêm trọng vậy sao?" Xa Thế Hải biến sắc, "Vậy Vương công..."
"Tùy tình hình mà bàn." Triệu Hưng nói: "Nếu ở cương vực Đại Chu bản thổ, khí vận phù hộ bị phá, mặc dù trong thời gian ngắn mất đi, nhưng tổng thể vẫn nằm trong hồ của Đại Chu, thập cửu châu long mạch sẽ tiếp tục tụ tập khí vận."
"Trong thời gian ngắn chi tiêu tuy lớn, nhưng xét về lâu dài, thì tổn thất không lớn. Giống như ngươi mất một đồng tiền, ta lại cho ngươi một đồng tiền, thì ngươi vẫn có một đồng. Triều đình cũng vậy, thực ra cũng không tổn thất nhiều, một đồng này sớm muộn gì cũng sẽ quay trở lại quốc khố."
"Nếu ở chiến trường bên ngoài cương vực bị thương rơi xuống cảnh giới, số tiền mà triều đình bỏ ra cho ngươi, mất đi thì sẽ vĩnh viễn mất."
"Hơn nữa phá hư thì dễ, trùng kiến lại khó, việc bị thương mất cảnh giới khác với bị giáng chức mất cảnh giới, hồi phục sẽ khó hơn, có khả năng cần tới hai đồng tiền mới có thể chữa trị cho ngươi."
"Cảnh giới càng cao, loại tổn thất này càng lớn!"
"Nếu cuối cùng vùng chiến trường đó bị địch nhân chiếm, thì ao khí vận của địch nhân sẽ lớn lên, vì họ chiếm được lâu thì sẽ dần dần hấp thụ khí vận của trời đất, lớn mạnh lên."
"Còn có một số tình huống cực đoan, cũng dẫn đến khí vận mất đi vĩnh viễn trong cương vực."
"Đó là khí vận bản thân mỏng manh, nếu bị thương mất cảnh giới, cần có số lượng lớn hơn để khôi phục."
"Vậy khí vận bản thân vốn tốt thì sao?"
"Cũng vậy."
"Thiên địa chi đạo thật không công bằng." Xa Thế Hải cảm khái nói.
"Khí vận của trời đất, vốn dĩ phát triển theo thứ tự từ có thứ tự đến vô tự." Triệu Hưng nói, "Trừ phi..."
"Trừ phi cái gì?" Hàn Băng hỏi.
"Thôi được, không có gì." Triệu Hưng nghĩ nghĩ, vẫn quyết định ngừng thảo luận chủ đề này, biết nhiều cũng không có ích gì cho hai người kia.
Hàn Băng cũng không truy hỏi, mà chuyển đề tài theo hướng của Triệu Hưng: "Lần này triều đình tổn thất một lượng khí vận lớn đây."
"Một thiên tai lớn như vậy, không biết bao nhiêu người sẽ bị xử lý."
Hàn Băng vẫn không biết chuyện Huyền Thiên Giáo Yêu Nhân, vẫn cứ tưởng rằng đó là thiên tai mười ngày trên không. Nhưng dù vậy, vẫn cần quan viên ra mặt gánh tội thì mới có thể xoa dịu được sự phẫn nộ của Thế Gia và quyền quý....
...Ngày hai mươi bảy tháng tám, công văn Chính Phủ được ban bố. Vừa đề cập đến thiên tai, vừa nhắc đến nhân họa. Kết quả xử phạt, vô cùng nghiêm khắc.
Mà từ đêm hôm trước, Triệu Hưng đã biết tin tức này, khi hắn đi Vạn Pháp Cung, Liễu Thiên Ninh đã nhắc tới.
"Lăng Đức Vương sẽ bị bãi quan, từ chính Tam Phẩm rớt xuống chính Tứ Phẩm, huân giai bị tước Ngũ Giai, phế tước vị xuống thành hầu."
"Thiên Diễn Vương từ bỏ chức Đại giám sát Binh Giới, không còn quyền lực giám sát chiến trường, Nhị Phẩm mệnh quan cũng bị triệt tiêu, chỉ giữ lại chức vụ bên trong Phụng Thiên. Bốn mươi chín mệnh quan cùng nhau bị giáng chức, về quê dưỡng lão."
"La Hầu Vương giảm hai giai huân, bị phạt lá chắn mười vạn."
Triệu Hưng ngạc nhiên: "Sao Lăng Đức Vương lại bị phạt nặng vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận