Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 99: Bát quái tán gẫu (length: 8107)

Trời lạnh như vậy, phía dưới vẫn có một đống người tụ tập nói chuyện phiếm, đúng là phong hàn lớn nhất cũng không ngăn được lòng bát quái của mấy bà tám.
Hạ Đồng vừa lộ diện, liền bị mọi người vây quanh, mỗi người một câu nói không ngớt.
"Tiểu Hạ, nghe nói Chu doanh trưởng nhà ngươi thăng chức, hôm nay có cả quyết định bổ nhiệm rồi đấy."
"Còn gọi gì Chu doanh trưởng nữa, phải gọi Chu phó đoàn trưởng mới đúng."
"Đúng đó, Chu doanh trưởng thật có bản lĩnh, tuổi còn trẻ mà thăng nhanh ghê, không như lão nhà ta, bao nhiêu năm rồi mà nửa cấp cũng không lên, chỉ biết ngồi đó chờ đợi, không biết sau này có cơ may thăng chức không nữa."
"Ai nói không phải, lão nhà ta còn thảm hơn, tuổi thì cao nhất mà chức quan lại nhỏ nhất, bây giờ Tiểu Chu còn thành cấp trê‌n của hắn rồi."
"Đâu phải do người ta Chu doanh trưởng giỏi giang, có bản lĩnh đâu, mấy người không thấy lần trước làm nhiệm vụ bị đ·â·m b·ị th·ư·ơ·n·g suýt c·h·ế·t hay sao? Nên mới nói làm quan đâu phải dễ, phải đ·á·n·h bạc cả m·ạ·n·g đó."
"Thì có phải không đâu, ai cũng chẳng dễ dàng gì, nhưng mà Tiểu Hạ cô có phước đó, Chu doanh trưởng vừa có bản lĩnh mà sau này còn tiến xa nữa đấy."
"Đúng đó! Đúng đó!..."
Hạ Đồng thầm nghĩ Chu Tấn Bắc nói đúng thật, đúng là không nên mời kh·á·c·h, nếu không mỗi người một câu thế này thì phỏng chừng cơm cũng chẳng nuốt nổi.
"Ê, Tiểu Hạ, cô lại đây chút, tẩu t·ử có chút chuyện muốn nói với cô."
Lưu tẩu t·ử đứng ở cửa gọi vọng ra, Hạ Đồng vội vàng đáp lời, chen ra khỏi đám đông rồi đi về phía Lưu tẩu t·ử.
"Tẩu t·ử, chị đúng là cứu bồ‌ng ta rồi."
Lưu tẩu t·ử cười đáp: "Mấy người này ngày nào cũng rảnh rỗi, chỉ t·h·í·c·h buôn chuyện thôi."
Hạ Đồng cười ha ha hai tiếng: "Tôi sắp c·h·ố·n·g đỡ không nổi rồi, chẳng biết nói gì cho phải, cứ đứng đực ra như ngốc vậy."
"Rồi quen thôi; tẩu t·ử chúc mừng cô nhé! Tôi biết ngay thể nào Chu doanh trưởng cũng phải thăng chức mà, đoán chẳng sai tí nào."
"Cảm ơn tẩu t·ử, em cũng không ngờ nhanh như vậy, em mừng lắm."
Hai người đứng ở cửa nói chuyện, Hạ Đồng đột nhiên nghĩ ra điều gì, liền hỏi: "Tẩu t·ử, mấy hôm nay em không thấy Quế Hoa tẩu t·ử đâu cả?"
"À, nàng ấy theo bà về quê mấy hôm, Điền liên trưởng cũng muốn về, năm nay đến lượt hắn nghỉ phép thay ca, không phải trực ban, mấy hôm trước hắn đã đưa Quế Hoa với mẹ hắn lên tàu hỏa rồi."
Hạ Đồng cười cười đáp: "Ra vậy, em còn thắc mắc mấy hôm nay nhà anh ấy sao yên ắng thế, không nghe thấy tiếng Điền lão thái."
Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên có người từ trong nhà Lưu tẩu t·ử đi ra: "Lưu tẩu t·ử, cô xem giùm tôi cái này, giờ tôi đan kim có đúng không."
Đường Mỹ Chi thấy Hạ Đồng thì nở nụ cười tươi tắn: "Tiểu Hạ, cô đó hả! Có muốn vào nói chuyện phiếm không?"
Lưu tẩu t·ử bảo Hạ Đồng: "Đấy, Đường hộ sĩ hôm nay đến tìm tôi học đan khăn quàng cổ đó, Tiểu Hạ, cô cũng vào ngồi đi! Dù sao mấy cô cũng là người trẻ cả, nói chuyện hợp nhau hơn."
Hạ Đồng hiện tại cũng chẳng có việc gì làm, nên cùng Lưu tẩu t·ử vào nhà, chủ yếu là nàng cũng tò mò về chuyện của Bạch Dương và Đường Mỹ Chi, cuối cùng Hạ Đồng cũng không thể thoát khỏi quy luật bát quái này mà!
Vào phòng rồi, Đường Mỹ Chi rất nhiệt tình khoe với Hạ Đồng thành quả của mình, đã đan được một phần ba chiếc khăn rồi, dù khăn còn chưa hoàn thành nhưng Hạ Đồng vẫn liếc mắt một cái là nhận ra ngay đây là khăn quàng cổ nam.
Có điều, người đan khăn rõ ràng là chưa quen tay lắm, Đường Mỹ Chi vừa đan vừa kéo lỏng lẻo khoe với Hạ Đồng, Hạ Đồng còn phải nói dối khen một câu 'Được lắm'.
Hạ Đồng rất muốn khuyên nàng tháo ra đan lại cho đẹp, nhưng nhìn bộ dạng hớn hở của nàng thì chẳng sao mở miệng được.
Định bụng chỉ bảo nàng một chút, nhưng nghĩ lại trình của mình cũng làng nhàng nên lại thôi, nhớ năm ngoái mình cũng phải đổ mồ hôi sôi nước mắt mới đan xong cho Chu Tấn Bắc cái áo len.
Lưu tẩu t·ử thấy vậy thì không nhịn được, bèn tiến lên chỉ dẫn Đường Mỹ Chi, Đường Mỹ Chi học rất chăm chú, nhưng rõ ràng nàng cũng giống Hạ Đồng, thuộc loại người vụng tay, loay hoay mãi mà vẫn không đan đẹp được.
Đường Mỹ Chi vì không quen nên đầu ngón tay bị kim đan chọc s·ư·n·g đỏ cả lên, Lưu tẩu t·ử thấy vậy thì không đành lòng, liền lên tiếng: "Tiểu Đường này, hay là để tẩu t·ử đan cho cô nhé! Tẩu t·ử quen tay rồi, ngày mai là xong ngay ấy mà."
Đường Mỹ Chi kiên quyết từ chối: "Không được, đây là lần đầu tiên em tặng đồ cho anh ấy, em muốn tự tay mình đan xong, em muốn sau này anh ấy cứ nhìn thấy chiếc khăn là lại nhớ đến em."
"Trời đất ơi, với cái tốc độ này của cô, cô xem tay cô kìa, thế này có phải quá vất vả không hả!"
Đường Mỹ Chi ngượng ngùng gãi đầu: "Không vất vả không vất vả, nghĩ đến việc anh ấy quàng chiếc khăn do em đan thì lòng em ngọt ngào lắm rồi, tại em vụng quá nên đan mãi không xong."
Hạ Đồng nhìn cô gái ngây thơ trước mặt mà thấy vừa đáng yêu vừa khó hiểu, nhớ lại trước kia mình cũng từng hăm hở đan áo len cho Chu Tấn Bắc, tăng ca làm thêm giờ để đẩy nhanh tốc độ, chỉ mong sớm được nhìn thấy anh ấy mặc nó lên người.
Tự tay đan cho người mình yêu mặc lên người, cảm giác thành tựu thật đặc biệt, Đường Mỹ Chi chắc cũng nghĩ vậy thôi.
Đây đúng là tâm tư của các cô gái mà! Vì người mình yêu thì làm gì cũng không thấy mệt, tình yêu đúng là một thứ vừa vĩ đại vừa kỳ diệu.
Lưu tẩu t·ử lên tiếng: "Tiểu Đường, Tiểu Hạ, tôi ra bếp làm cá đã nhé, hai người cứ ngồi chơi, nói chuyện phiếm đi."
Sau khi Lưu tẩu t·ử vào bếp, Hạ Đồng ngồi cạnh Đường Mỹ Chi xem nàng đan khăn, thỉnh thoảng Đường Mỹ Chi đan sai quá nhiều thì Hạ Đồng cũng lên tiếng nhắc nhở.
Đường Mỹ Chi cất lời: "Tiểu Hạ, chắc cô cũng nghe Lưu tẩu t·ử kể rồi, người em t·h·í·c·h chính là Bạch Dương đó, em là người sống sượng, t·h·í·c·h ai thì không giấu giếm, em là kiểu người mạnh mẽ, t·h·í·c·h là nhích, chẳng sợ ai nói gì."
Nghe Đường Mỹ Chi nói thẳng như vậy, Hạ Đồng ngẩn người một chút, rồi cười đáp: "Thế thì tốt quá rồi còn gì, chứng tỏ cô là người thật thà, trai chưa vợ gái chưa chồng, cô cứ t·h·í·c·h thì cứ tiến tới thôi, em mong hai người sẽ thành đôi."
Đường Mỹ Chi thở dài một hơi, thất vọng nói: "Đâu có dễ như vậy, anh ấy chẳng mấy khi đáp lại em, dạo này em còn thấy anh ấy tr·ố·n tránh em nữa, em buồn lắm."
"Cô đừng buồn, có lẽ là Bạch Dương còn e dè đó thôi! Cô biết đó, đàn ông ai chẳng vô tâm, nhất là mấy người trong quân đội, đúng là thẳng như ruột ngựa, có lẽ anh ấy chưa hiểu ý cô thôi."
Đường Mỹ Chi lắc đầu: "Không thể nào, em tỏ tình với anh ấy bốn lần rồi, anh ấy biết em t·h·í·c·h anh ấy, anh ấy còn bảo em với anh ấy không hợp nhau nữa chứ, sao lại không hợp, bọn em còn chưa tìm hiểu nhau mà, dựa vào đâu mà anh ấy một mình đưa ra kết luận là bọn em không hợp nhau, em không phục."
Hạ Đồng đúng là bị kh·i·ế·p sợ, tỏ tình đến bốn lần rồi cơ à, thật muốn thốt lên một câu, chị bạo quá đi! Nể phục nể phục.
"Cô dũng cảm thật đó, nhưng cô cũng đừng có mù quáng đ·u·ổ·i th·e·o, đến lúc bị t·ổ·n t·h·ư·ơ·n·g thì khổ chính cô thôi."
"Tìm dịp nào đó hai người nói chuyện thẳng thắn với nhau, nghe xem lòng anh ấy thật sự nghĩ gì, hỏi anh ấy xem, anh ấy thấy hai người không hợp nhau ở điểm nào."
"Tiểu Hạ, em thấy cô nói cũng có lý, nhưng anh ấy cứ tránh em suốt, em làm gì có cơ hội mà nói chuyện."
Hạ Đồng cười trừ: "Thế thì em cũng chịu, chỉ còn cách tự cô nghĩ biện p·h·áp thôi."
Đường Mỹ Chi cười ha ha hai tiếng: "Em biết em biết, tình yêu là do mình phải tự nắm bắt, người khác đâu giúp được gì, mà em thì sẽ không bỏ cuộc đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận