Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 38: Quế Hoa tẩu tử hảo thủ nghệ (length: 7793)

Vì đau bụng, Hạ Đồng trên giường co ro thân thể, như vậy sẽ thoải mái hơn một chút.
Đúng lúc này, Hạ Đồng nghe được phòng khách có tiếng động rất nhỏ, cửa phòng được mở ra, Chu Tấn Bắc đi đến.
Hạ Đồng mở mắt ra, yếu ớt nói: "Ngươi về ăn cơm rồi à?"
"Ta ăn rồi, có đánh thức ngươi không, ngươi ngủ đi."
Chu Tấn Bắc nghe thấy giọng Hạ Đồng có chút kỳ lạ, đến gần vài bước, bật đèn ngủ đầu giường, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn yếu ớt của Hạ Đồng, đặt tay lên trán Hạ Đồng, thầm nghĩ: "Ngươi sao vậy, người không khỏe à?"
Hạ Đồng yếu ớt nói: "Có chút, bụng hơi đau."
Chu Tấn Bắc suy nghĩ vài giây, như nhớ ra gì đó, cau mày nói: "Đau bụng, đến tháng hả, lần nào tới ngươi cũng khổ sở."
Hạ Đồng nhẹ gật đầu, không muốn nói thêm vì không có sức lực.
Chu Tấn Bắc thở dài một tiếng, xoay người đi phòng bếp, nấu nước đường đỏ, bên trong có mấy quả táo đỏ cùng vài lát gừng, lại nấu nước đổ vào túi chườm nóng rồi mang vào phòng ngủ.
Chu Tấn Bắc đỡ Hạ Đồng tựa vào đầu giường, đút nàng uống một chén nước gừng đường đỏ, sau đó nhét túi chườm nóng vào chăn, đặt túi chườm nóng lên bụng Hạ Đồng, lại đỡ nàng nằm xuống nghỉ ngơi.
Hạ Đồng chỉ cảm thấy bụng ấm lên, nóng hầm hập rất thoải mái, bụng có cảm giác không đau như vậy.
Chu Tấn Bắc ngồi ở bên giường dùng ánh mắt đau lòng nhìn Hạ Đồng, "Sao rồi, đỡ hơn chút nào không? Vẫn đau dữ dội à?"
Nhìn gương mặt mệt mỏi của Chu Tấn Bắc, Hạ Đồng có chút đau lòng, "Ta đỡ hơn nhiều rồi, không đau như vậy, ngươi đừng đờ người ở đây, ảnh hưởng ta ngủ, mau chóng đi tắm rửa rồi lên giường ngủ đi."
Thấy tức phụ tình hình tốt hơn, Chu Tấn Bắc yên tâm, nhẹ gật đầu rồi ra phòng, đi nhà vệ sinh rửa mặt.
Trong phòng rất yên tĩnh, Hạ Đồng nghe thấy trong phòng tắm, tiếng nước tí tách Chu Tấn Bắc tắm rửa, an tâm nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Chu Tấn Bắc tắm rửa xong vào phòng, thấy Hạ Đồng ngủ rồi, rón rén lên giường, từ phía sau ôm lấy Hạ Đồng, áp bàn tay to rộng nóng hổi lên bụng Hạ Đồng, sưởi ấm bụng cho nàng.
Bàn tay Chu Tấn Bắc nóng hổi, Hạ Đồng vô ý thức dùng bụng mình cọ cọ vào bàn tay nóng ấy, miệng nói: "Thật thoải mái."
Sáng sớm Hạ Đồng tỉnh dậy, Chu Tấn Bắc không còn ở bên cạnh, chỗ bên cạnh lạnh toát ra vẻ hắn đã rời đi được một lúc rồi.
Trong nồi bếp, còn có canh trứng đường đỏ Chu Tấn Bắc chuẩn bị, Hạ Đồng ăn hai quả trứng gà đường đỏ, uống một chút nước đường đỏ.
Hạ Đồng bụng không đau lắm, chỉ là hơi khó chịu, nhưng đã tốt hơn nhiều, Hạ Đồng vùi mình trên giường nghỉ ngơi một ngày, đợi đến khi bụng hết đau hoàn toàn, mấy ngày kế tiếp lại bắt đầu lịch trình sáng tác.
Mấy ngày nay Chu Tấn Bắc bận rộn, mỗi ngày đều đi sớm về muộn đi quân khu họp, buổi tối trở về đều rất mệt mỏi, Hạ Đồng có chút đau lòng cho hắn.
Thời gian hành kinh qua đi, Hạ Đồng cả người đều thần thanh khí sảng, ăn cũng ngon miệng hơn.
Hạ Đồng đi chợ nông dân mua một con gà, định hầm chút canh gà cho Chu Tấn Bắc bồi bổ thân thể, Hạ Đồng không dám g·i·ế·t gà, vẫn dùng năm hào, nhờ người bán gà giúp làm thịt gà.
Hạ Đồng đem gà đặt vào trong nồi đất hầm, trong không gian lấy chút bao dược liệu bỏ vào, canh gà thêm dược liệu vào, ăn có thể bổ nguyên khí.
Bây giờ là mùa hạ, trời dần nóng lên, trong bao dược liệu có sâm Mỹ, sâm Mỹ tính mát, có vẻ thích hợp dùng trong mùa hè.
Gà hầm trong nồi, phải hầm vài tiếng, cũng không cần người trông coi.
Hạ Đồng cầm bài viết mấy ngày nay viết xong, đi tìm nhân viên đưa thư của quân đội, nhân viên đưa thư mỗi ngày qua lại giữa quân đội và bưu điện thị xã.
Hạ Đồng cho nhân viên đưa thư hai quả đào to xinh, nhân viên đưa thư cao hứng cam đoan chắc chắn sẽ gửi thư đi đúng hạn.
Ăn cơm trưa xong, Hạ Đồng đang ngủ gật trên sô pha, Vương Quế Hoa mang quần áo may xong đến.
Hạ Đồng nhìn quần áo trong tay, vui vẻ nói: "Chị Quế Hoa, tay nghề của chị tốt quá, đường may lưu loát thế, bên trong cũng bọc viền cẩn thận, đúng là bàn tay vàng! Em thích quá, hoàn hảo hơn em tưởng tượng nhiều."
"Nhà ta đời đời mở tiệm may, tay nghề này đời này truyền đời khác, tay nghề bố ta còn giỏi hơn nhiều, ta đều học theo ông ấy, nhưng ông ấy mất rồi, ta từ mười hai mười ba tuổi đã theo bố ta học may quần áo, áo bông mùa đông, áo khoác ngắn của người trong thôn đều tìm ta may, ai cũng khen ta may đẹp, làm đến giờ cũng mười mấy năm rồi." Nói về tay nghề may vá của mình, ánh mắt Vương Quế Hoa lộ vẻ tự hào.
Hạ Đồng cười nói: "Thì ra là tay nghề gia truyền, thảo nào khéo thế; mấy cái cúc áo đều được khâu cẩn thận như vậy."
"Em thích là tốt rồi; giờ ít con gái may quần áo, toàn thích hàng may sẵn ở các tòa nhà bách hóa thôi, chẳng ai may quần áo nữa."
"Ai bảo quần áo ở các tòa nhà bách hóa không phải may bằng máy may? Chưa chắc tay nghề đã bằng chị Quế Hoa đâu."
Vương Quế Hoa cười nói: "Chỉ được cái nói ngọt, chị thích nghe mấy lời này, Tiểu Hạ, em mặc thử xem có vừa không, không vừa chị sửa lại cho."
Hạ Đồng gật đầu, cầm váy vào phòng ngủ mặc thử.
Hạ Đồng thử chiếc váy suông đầu tiên, "Chị xem thế nào?"
"Đẹp đấy, mặc vào nhìn tươi tắn lắm."
Hạ Đồng lại thử chiếc váy ôm dáng thục nữ.
"Đẹp quá đi, vẫn là người gầy mặc đẹp hơn, eo nhỏ dáng đẹp thế kia, chứ như chị, sinh con xong chẳng dám mặc váy nữa."
Hạ Đồng thử chiếc váy đen tay phồng thứ ba, tôn lên làn da trắng nõn của Hạ Đồng, xinh đẹp khả ái.
Vương Quế Hoa không ngớt lời khen, Hạ Đồng cũng rất yêu thích mấy chiếc váy này.
"Chị ơi, váy vừa hết, không cần sửa gì đâu."
Vừa nói vừa cầm hai chiếc sơ mi trắng lên, cầm chiếc áo của nữ mặc thử, cười nói: "Sơ mi trắng cũng vừa, chiếc của Chu Tấn Bắc, tối anh ấy về em bảo anh ấy thử."
Hạ Đồng nhìn thấy phía dưới quần áo có miếng vải nhỏ, trên đó chắp nối đủ loại vải thành những chiếc túi nhỏ, tò mò hỏi: "Chị Quế Hoa, cái này là gì vậy?"
Vương Quế Hoa cầm lên khoe, "Em xem này, cái này có thể treo sau cánh cửa, mấy cái túi này đựng mấy thứ lặt vặt trong nhà, lúc cần thì không phải tìm, có tiện không."
Hạ Đồng gật đầu, "Tiện thật, mà còn rất thiết thực nữa."
"Mấy cái túi vải này là chị tận dụng vải vụn còn thừa khi may quần áo, chứ bỏ đi thì phí."
Hạ Đồng nghĩ, quả nhiên phụ nữ lao động vĩ đại là thông minh, Hạ Đồng vẫn rất bội phục.
"Chị ơi, tiền công bao nhiêu ạ?"
"Tiểu Hạ, chị bàn với em chuyện này, mấy cái mẫu vẽ của em chị dùng được không, có người thích kiểu em vẽ, chị làm theo cho họ được không? Tiền công chị không lấy tiền của em đâu."
Hạ Đồng nghĩ, chị Quế Hoa này thật thà thật, kiểu dáng may một lần là chị ấy học được ngay, lại còn hỏi ý kiến mình, chứng tỏ chị ấy rất tôn trọng người khác, điều này khiến Hạ Đồng rất thoải mái.
"Được mà, không sao đâu, chị cứ làm cho họ, mọi người thích là tốt rồi; có đi có lại, tiền công em vẫn phải trả."
"Thế sao được, dùng kiểu dáng của em mà chị còn lấy tiền thì em coi chị là ai."
Hạ Đồng không nói gì thêm, vẫn kiên quyết đưa tiền công cho Vương Quế Hoa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận