Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 174: Tầm bảo (một) (length: 7205)

Quả thật cái này lão nãi nãi theo như lời phú thái thái chính là Lục bà, tuy rằng Hạ Đồng cũng đoán được, nhưng từ nhân khẩu tr·u·ng của hắn nghe nói nàng cuộc s·ố·n·g trước kia, cùng chính nàng nói, vẫn là cảm giác không giống nhau như vậy, Hạ Đồng càng thêm cảm thấy Lục bà đáng tiếc.
Hạ Đồng hỏi: "Từ sau đó nơi này liền không có người ở nữa sao?"
Lão nãi nãi khoát tay, "Không phải, sau này có một hộ nhân gia tiến vào, không biết bởi vì chuyện gì, người vợ của gia đình này bên tr·ê·n treo cổ, rất nhanh gia đình này liền dọn đi.
"Sau này phân cho một cái cao quan đến cư trú, nhưng ở không được bao lâu, bởi vì có người c·h·ế·t trong này, người ở bên trong nói, mỗi ngày buổi tối đều có thể nghe được tiếng k·h·ó·c của quỷ, sợ tới mức gia đình kia chưa đến một năm, liền vội vàng chuyển ra."
"Từ đó cái này Tứ Hợp Viện liền có tin đồn truyền ra, nói cái này Tứ Hợp Viện phong thuỷ không tốt, khắc người, không thể ở, cũng không có ai dám ở, bởi vậy đại môn phong bế, không ai tiến vào."
Hạ Đồng không hề nghĩ đến cứ như vậy một tòa Tứ Hợp Viện, lại xảy ra những câu chuyện khúc chiết ly kỳ như vậy.
Là một phần t·ử trí thức cao của thế kỷ 21, tuy rằng Hạ Đồng không mê tín, tôn trọng khoa học, nhưng nghe được một sự việc ly kỳ như vậy, trong lòng Hạ Đồng cũng có một chút xíu hoang mang rối loạn .
"Cô nương, ta không biết thân t·h·í·c·h của ngươi là ai, nhưng ta x·á·c định đích x·á·c không có người ở bên trong này, nơi này mấy năm nay đều không có ai tiến vào, ngươi gọi điện thoại hỏi nhà ngươi thân t·h·í·c·h một chút, hỏi có phải hay không cho sai địa chỉ, nếu như nơi này có người ở, thái thái này của ta còn có thể không biết sao?"
"Cám ơn lão nãi nãi nói cho ta biết những điều này, ta đã biết, ta lại hỏi một chút, có thể là ta nhầm lẫn."
Lão nãi nãi nói ra: "Được, ta đây liền đi về trước, ngươi nhanh đi về rồi hỏi lại một chút đi!"
Lão nãi nãi khom lưng, trong tay ch·ố·n·g cây quải trượng, bước đi tập tễnh đi về phía trước.
Hạ Đồng hiện tại rất do dự có nên vào Tứ Hợp Viện hay không, cứ thế mà đi a, vừa nghĩ đến vàng bạc châu báu giấu bên trong mà không lấy được, trong đầu tựa như kiến b·ò tr·ê·n chảo nóng, nung nấu đến hoảng sợ khó chịu như vậy.
Nếu mà vào đi thôi! Phỏng chừng bên trong hàng năm không có người cư trú, bên trong khẳng định âm u, chính mình còn phải lấy hết can đảm, càng trọng yếu hơn là còn không có chìa khóa đại môn, cửa bị phong, muốn như thế nào đi vào mới tốt.
Trong lúc Hạ Đồng đang bồi hồi, vừa lúc có mấy đứa tiểu hài t·ử chơi t·r·ố·n tìm tr·ê·n con đường này.
Một đứa nhỏ nhắm mắt lại dựa lưng vào t·à·n tường, mấy đứa tiểu hài khác khắp nơi chạy lủi t·r·ố·n tránh.
Một đứa tiểu hài lớn hơn một chút lôi k·é·o một đứa tiểu hài nhỏ hơn nói ra: "Ngươi sao mà ngốc thế, lần nào cũng không tìm được chỗ tốt mà t·r·ố·n, một lúc là bị tìm thấy liền, ngươi th·e·o ta ra phía sau chuồng c·h·ó đi! Bên kia hắn nhất định tìm không thấy."
"Đến khi hết giờ, hắn tìm không thấy chúng ta, vậy hắn liền thua, đến lúc đó chúng ta liền đi ra.
"Ta không đi vào chỗ đó đâu, mẹ ta nói cái nhà kia nháo quỷ, không cho ta đi qua đó, ta sợ hãi, ta không đi." Nói xong cũng chạy ra.
"Không đến thì thôi, đồ nhát gan, mình ta đi."
Hạ Đồng nghe được đối thoại của bọn chúng, linh quang khẽ động, chẳng lẽ phụ cận Tứ Hợp Viện có chuồng c·h·ó có thể đi vào, đây thật là trời giúp ta a! Chẳng lẽ ông trời cũng muốn cho ta mang đi những châu báu này.
Hạ Đồng cũng không hề rối r·ắ·m, vội vàng đ·u·ổ·i kịp đứa trẻ kia.
"Tiểu hài, tiểu hài, cháu dừng lại một chút." Hạ Đồng chạy thở hồng hộc rốt cuộc cũng đ·u·ổ·i kịp tiểu hài.
Tiểu hài dừng bước, nghi ngờ nói ra: "Tỷ tỷ, tỷ đuổi theo cháu làm gì, tỷ tìm cháu có việc gì a!"
"Là như vầy này cháu, vừa rồi tỷ tỷ nghe được cháu nói chuyện cùng một bạn nhỏ khác, cháu nói cháu biết có chuồng c·h·ó gần đây có thể vào được Tứ Hợp Viện đúng không?"
Tiểu hài nhẹ gật đầu, "Đúng vậy, cháu thường x·u·y·ê·n chơi t·r·ố·n tìm ở bên cạnh, cho nên bị cháu p·h·át hiện."
Hạ Đồng mỉm cười nói ra: "Vậy cháu có thể nói cho tỷ tỷ chuồng c·h·ó kia ở chỗ nào không, tỷ tỷ cũng rất tò mò ."
Tiểu hài dùng ánh mắt đề phòng nhìn về phía Hạ Đồng, "Ta tại sao phải nói cho tỷ biết, đây là bí m·ậ·t căn cứ của ta, ta chỉ nói cho bạn tốt của ta thôi, sẽ không nói cho người khác."
Hạ Đồng nghĩ cái tiểu quỷ này còn có bí m·ậ·t gì căn cứ, còn rất ra dáng nha.
Dựa vào tay nải yểm hộ trên người, Hạ Đồng từ trong không gian lấy ra mấy viên kẹo, để kẹo vào trong tay, chìa tay ra, để kẹo lộ ra trước mặt tiểu hài.
Nhìn thấy kẹo, đôi mắt của tiểu hài đều sáng lên, trong mắt cũng không còn vẻ đề phòng nữa, quả nhiên kẹo chính là một thứ tốt.
"Cháu bé, tỷ tỷ cũng muốn cùng cháu làm bạn, chỉ cần cháu nói cho tỷ biết cái ổ c·h·ó kia ở đâu, kẹo trong tay tỷ đều cho cháu ăn có được hay không, bạn tốt phải chia sẻ cho nhau, tỷ tỷ chia sẻ kẹo cho cháu, cháu chia sẻ vị trí chuồng c·h·ó cho tỷ."
Hạ Đồng phảng phất thấy được bộ dạng sói đội lốt bà ngoại d·ụ d·ỗ tiểu hài của chính mình, rất là khinh bỉ chính mình, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác; tiểu bằng hữu vẫn phải d·ụ d·ỗ không thì làm sao mà đi vào lòng đ·ị·c·h được.
Nếu đã tới nước này, cũng không thể tay không mà về a!
Tiểu hài đối diện với kẹo, một chút sức ch·ố·n·g cự cũng không có, l·i·ế·m l·i·ế·m môi, "Được, tỷ cho kẹo cháu đi, cháu dẫn tỷ qua."
Hạ Đồng cười cười, đưa kẹo trong tay cho hắn, rồi đi th·e·o hắn đến nơi có chuồng c·h·ó.
Tiểu hài mang th·e·o Hạ Đồng đi vòng vèo, vòng qua rất nhiều nhà cửa, đi tới một nơi chất đầy củi lửa, nhấc một tấm ván gỗ cũ nát đằng sau đống củi lửa ra.
Chỉ vào một cái hang rất hẹp, mọc đầy cỏ dại nói ra: "Được rồi, tỷ thấy đó, đây là chuồng c·h·ó, hiện tại không có c·ẩ·u vào từ chỗ này, nên cháu dùng ván gỗ nhét cái hang lại, lần nào t·r·ố·n t·à·ng cháu đều t·r·ố·n ở đây, bọn họ cũng không tìm thấy cháu."
Hạ Đồng nhìn cái chuồng c·h·ó nhỏ hẹp trước mắt, nhìn thân hình của mình, mình không phải là tiểu hài t·ử, không chắc có thể chui vào được.
Càng không nghĩ tới mình lại có một ngày sẽ vì chui lỗ c·h·ó mà nghĩ mọi cách, nghĩ một chút cũng thật là buồn cười.
Hạ Đồng ngồi xổm xuống b·ò thử vào chuồng c·h·ó, chui vào vẫn có chút miễn cưỡng, Hạ Đồng nín một hơi, dùng sức một chút, thật sự chui vào được.
Sau khi chui vào, Hạ Đồng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng tốn sức một ít, nhưng dầu gì cũng đã chui vào được.
Nghĩ tiểu hài bên ngoài vẫn còn, Hạ Đồng lập tức vẫn có chút an tâm, trong viện này vắng vẻ, chỉ có một mình thật sự có chút sợ, dù sao cũng là có người ở cùng thì sẽ an tâm hơn.
Hạ Đồng đối với hang nói ra: "Cháu bé, tỷ tỷ cảm thấy chỗ này thật là thú vị, muốn ở trong này đợi một lúc, cháu ở ngoài này bồi tỷ tỷ có được không?"
Nói xong lại móc ra một nắm kẹo, đưa cho tiểu hài phía ngoài qua cái hang.
Tiểu hài rất cao hứng, "Được, cháu sẽ ở bên ngoài chờ tỷ tỷ."
Chắc là nghe lão nãi nãi kể chuyện rồi, khiến trong lòng Hạ Đồng có chút bất an, sau khi nói xong với tiểu hài, Hạ Đồng cũng an tâm không ít, ít nhất biết là có người ở bên ngoài...
Bạn cần đăng nhập để bình luận