Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 292: Có chút sinh khí (length: 7743)

Hạ Đồng đi trên hành lang gấp khúc của bệnh viện, tự hỏi có nên đến đây hôm nay không, Vương Bát Muội quá làm nàng thất vọng.
Theo Hạ Đồng, nàng không phải theo đuổi cái gọi là tình yêu, nàng đang tự cam đọa lạc, hơn nữa còn rất kiên quyết.
Hạ Đồng cũng bị mấy câu nói của Vương Bát Muội làm cho tức giận, lẽ nào người phụ nữ không sinh được con thì đáng c·h·ế·t sao? Không phải chỉ là sinh một đứa nhỏ thôi sao? Có gì hơn người.
Không sai, Hạ Đồng bị đả động sâu sắc, nàng cũng kết hôn lâu rồi, bụng vẫn chưa có động tĩnh gì, nàng cũng lo lắng chứ! Chẳng lẽ đây chính là lý do chen chân vào hôn nhân của người khác, thật vô lý.
Hạ Đồng đang ảo não, tự trách mình lắm chuyện, hôm nay không nên đến, nghênh diện đụng ngay người nhà sản phụ cùng phòng bệnh với Vương Bát Muội, vừa rồi Vương Bát Muội ăn canh thì bà lão này đi ra giặt đồ.
Bà lão thấy Hạ Đồng, liền ngăn Hạ Đồng lại, đôi mắt đảo quanh, "Ấy, cô nương, sản phụ vừa rồi là người thân của cô à! Quan hệ của các cô thế nào?"
"Ôi chao, ta nói cho cô nghe, hôm nay phòng bệnh này náo nhiệt lắm, buổi sáng có một ông lão đến, ôm đứa bé vui vẻ không rời tay, ra sức gọi cháu trai, cháu đích tôn, ta còn tưởng cả nhà bọn họ vui vẻ hòa thuận lắm chứ, không ngờ buổi chiều lại có một người phụ nữ đến, làm cho phòng bệnh không được yên ổn."
Nói xong lại nhìn sắc mặt Hạ Đồng, thấy sắc mặt Hạ Đồng khá bình thản, lại tiếp tục nói: "Chuyện này là sao chứ! Người phụ nữ kia làm ầm ĩ một trận trong phòng bệnh, mọi người mới biết là tình huống gì, thì ra còn có loại chuyện này à! Ta còn tưởng chỉ có đại gia đình thời xưa mới xảy ra thôi, sao gia đình bình thường thế này lại gây chuyện thế?"
Bà lão lại lắc đầu, "Không hiểu nổi! Không hiểu nổi!"
Hạ Đồng không lên tiếng, tùy ý bà lão phát huy tinh thần bát quái của mình.
"Ấy, cô nương, cô vẫn chưa t·r·ả lời ta, quan hệ của các cô thế nào?"
"Lão thái thái, chúng ta không có quan hệ gì, nàng sinh con là do ta đưa đến, hôm nay đến thăm nàng thôi, bà muốn nghe ngóng cái gì, tò mò cái gì thì tự đi hỏi nàng ấy, ta không biết gì cả."
"Nếu bà không có gì, vậy ta đi trước."
Hạ Đồng lách qua bà lão, đi lướt qua bên cạnh.
Bà lão lẩm bẩm một tiếng, "Sao lại lạnh lùng thế, nói chuyện thêm vài câu thì sao."
Hạ Đồng bước nhanh ra khỏi bệnh viện, hôm nay nàng chẳng vui vẻ chút nào, cảm thấy mình tự tìm phiền phức, sao cứ phải đến đây, ở nhà ngủ ngon chẳng phải tốt hơn sao, có thân quen gì với nàng ta đâu.
Hạ Đồng tự mình lái xe về đến nhà, lúc nằm trên ghế salon, trong lòng rối bời, lúc này nàng vô cùng nhớ Chu Tấn Bắc, nàng thật muốn chia sẻ chuyện này cho Chu Tấn Bắc nghe.
Nghĩ vậy, Hạ Đồng mới p·h·át hiện Chu Tấn Bắc đã gần một tháng không ở nhà, thời gian trôi qua thật nhanh! Không biết hắn ở trường quân đội thế nào, khi nào mới được nghỉ về nhà.
Hạ Đồng vừa ăn xong cơm tối, thu dọn bát đũa xong thì nghe thấy tiếng đ·ậ·p cửa.
Tiến lên mở cửa, liền thấy Tào Tú lộ ra khuôn mặt tươi cười ngoài cửa.
Hạ Đồng vội vàng mời nàng vào phòng, cười hỏi: "Tiểu Tú, sao em cũng tới đây."
Tào Tú cười nói: "Em đến tìm Đồng tỷ nói vài câu, em có một chuyện tốt muốn nói với chị."
"Chuyện gì? Nghe chừng là chuyện tốt đặc biệt ấy nhỉ! Xem em vui thế kia."
Tào Tú liên tục gật đầu, "Vâng vâng, chuyện tốt vô cùng, Đồng tỷ, hôm nay em được thăng làm chính thức, em cứ tưởng năm nay lại không có phần của em, lúc tuyên bố danh sách, em còn giật mình nữa."
"Chuyện tốt như vậy, sao lại rơi trúng người của em, em thật sự rất vui, cho nên em về nhà trừ chia sẻ niềm vui với người nhà, người thứ hai em muốn nói cho chính là chị."
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn của Tào Tú, Hạ Đồng cũng rất mừng cho nàng.
"Đây đúng là chuyện tốt, đừng nghi ngờ là may mắn, là do em bình thường rất cố gắng, lãnh đạo đều nhìn thấy cho nên may mắn mới đến với em, chuyện này rất bình thường, không phải đột nhiên, là do em tích lũy bình thường."
Tào Tú vẫn cười tươi như hoa, luôn cười ngây ngô, "Lương của em từ tháng sau bắt đầu sẽ giống như nhân viên chính thức, về sau mỗi tháng em có thể gửi thêm chút tiền cho Đại ca, em còn có thể mua cho bà em một bộ quần áo mới, tích cóp hai tháng, em cũng có thể mua đôi giày da nhỏ mà em vẫn luôn mơ ước nữa Đồng tỷ, em thật sự rất vui, em không còn là cộng tác viên nữa rồi."
Hạ Đồng véo véo gò má hồng hào của nàng, xúc cảm rất tốt, "Em càng ngày càng giỏi, phải tiếp tục cố gắng nhé, cố gắng luôn đáng giá, em là một cô gái tốt, cũng là một cô gái may mắn."
"Vậy người nhà em có phải cũng rất vui không?"
"Vâng, đúng vậy; ai cũng đặc biệt vui, nhất là bà em, tối nay còn tự tay xuống bếp, cho em một bát mì gà to đùng, bên trong còn có hai quả trứng gà, em t·h·í·c·h nhất là mì gà bà em nấu, ngon đặc biệt, là hương vị của bà."
"Cha em hôm nay còn uống nửa bình rượu, cứ nói em có tiền đồ, còn muốn t·r·ả tiền cho em mua đồ ngon, mẹ em đối với em cũng hòa nhã hơn nhiều, nhưng em mặc kệ bà, em biết ý của bà, lương tăng lên, về sau muốn em trợ cấp nhiều cho chị em, em mới không để ý đâu."
"Vẫn là bà em tốt nhất, bảo em dành dụm tiền."
"Nhưng chỉ có chị em hơi âm dương quái khí, em lười quản chị ấy, em biết chị ấy ghen tị, chị ấy có gì đáng ghen tị, vừa vào xưởng đã là nhân viên chính thức, khác hẳn với em, em còn phải cố gắng c·ô·n·g t·á·c hơn ba năm, tự mình vượt lên."
"Em biết chị ấy không muốn em hơn chị ấy thôi, vừa ích kỷ vừa keo kiệt, em p·h·át lương sẽ không mua đồ cho chị ấy nữa, tốt bụng chẳng được báo đáp."
Hạ Đồng trêu chọc: "Thôi đi! Em chỉ nói miệng thôi, chị ấy sống không tốt em còn đau lòng hơn ai hết, con bé mềm lòng, đừng mạnh miệng nữa."
Tào Tú nghênh cổ nói: "Em có đâu, em nói được làm được, chị ấy đối với em như vậy, em còn bỏ tiền ra chuốc mắng làm gì, em bây giờ không phải là quả hồng mềm nữa đâu."
Hạ Đồng bị vẻ mặt đáng yêu của Tào Tú chọc cười "Ha ha", đúng là con vịt sắt điển hình, mạnh miệng thôi.
Tào Tú đêm nay có hơi hưng phấn, nói rất nhiều, Hạ Đồng lặng lẽ lắng nghe, nghe nàng quy hoạch cho tương lai, và khát khao đối với tương lai.
"Đồng tỷ, chị có thấy em ồn ào quá không, nói với chị nhiều như vậy, có làm chậm trễ giờ nghỉ ngơi của chị không? Hôm nay em hơi k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g một chút, nói hơi nhiều."
Hạ Đồng mỉm cười nói: "Không có, chị t·h·í·c·h nghe em nói mấy chuyện này, rất thú vị, chị ở nhà một mình cũng không nói chuyện với ai, em qua đây nói chuyện với chị, em không biết chị vui đến mức nào đâu."
"Không biết vì sao, em cứ t·h·í·c·h nói chuyện với Đồng tỷ, nói chuyện với chị có cảm giác an tâm, có lẽ là từ nhỏ em ở chung với chị em không đúng cách, hai người không ưa nhau, em cũng không cảm nh·ậ·n được tình thân chị em, cho nên khi ở cùng với chị, em thật sự coi chị như chị ruột đối đãi."
Hạ Đồng cười xoa đầu Tào Tú, "Chị cũng vậy! Chị cũng coi em như em gái đối đãi, không phải sợ phiền phức, có chuyện gì cứ tâm sự với chị, chị sẽ nguyện ý lắng nghe."
Hai người lại hàn huyên rất nhiều, đến khi thời gian không còn sớm, Tào Tú sợ làm chậm trễ giờ nghỉ ngơi của Hạ Đồng, mới đứng dậy cáo từ về nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận