Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 201: Nấu nước vấn đề (length: 7427)

Hạ Đồng rót đầy nước ấm vào ấm, đặt lên trên lò than nhóm lửa để đun.
Đợi một hồi lâu, nước mới sôi, Hạ Đồng mới xách bình rượu đầy nước nóng vào văn phòng, rót đầy nước nóng vào hai bình thủy của văn phòng.
Những người khác vừa thấy có người nấu nước nóng đều vội vàng cầm ly nước của mình lại đổ nước.
"Tiểu Hạ, lại là ngươi nấu nước, vất vả a!"
"Tiểu Hạ, ngươi thật siêng năng."
"Ngươi học người ta một chút, cũng chịu khó chút đi, chưa thấy ngươi đun nước lần nào."
"Ngươi còn có mặt mũi nói, bản thân ngươi lúc đó chẳng phải như vậy sao? Mình lười như cái gì ấy, còn nói ta."
"Đi đi đi, qua một bên đi, chỉ giỏi ba hoa, Kim phó chủ nhiệm bảo ngươi nộp bản thảo, ngươi nộp chưa? Hắn giục mấy lần rồi đấy."
"Không hợp một lời là ngươi lôi bản thảo ra nói à! Nộp, nộp, ngươi đừng lo cho ta!"
"..."
Hạ Đồng cảm thấy đám đồng nghiệp này cũng buồn cười, trước mặt người ngoài thì tỏ ra thông minh lanh lợi, lão luyện, sau lưng lại là một đám trẻ mẫu giáo, trêu nhau vô cùng.
Hạ Đồng rót đầy nước nóng vào ly của mình rồi trở về chỗ ngồi.
Phương Phương cười nói: "Văn phòng chúng ta là điển hình một thầy tu có nước uống, hai thầy tu cùng nhau gánh nước uống, ba thầy tu thì không có nước uống, nếu không phải ngươi thì mọi người thà khát, chứ không ai muốn đi nấu nước."
Hạ Đồng nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước nóng, quá nóng, nàng thè lưỡi ra, "Ta cũng muốn uống nước chứ! Không ai đun thì uống gió Tây Bắc à! Nấu nước cũng chỉ là tiện tay thôi, nhược điểm duy nhất là phải chờ nước sôi, hơi lâu."
"Nói đi nói lại, vẫn là ngươi chịu khó a! Lúc mới đến làm việc, ta cũng giống ngươi, mỗi ngày tinh mơ đi nấu nước, một ngày đun hai ba ấm."
"Lâu dần, trong lòng không thoải mái, nghĩ sao mình lại ngồi cùng bọn họ, ta thì như nha hoàn, bận trước bận sau hầu hạ họ, dần dần ta cũng không muốn làm, mọi người cùng ch·ố·n·g, xem ai khát hơn ai, không nhịn được thì phải đi thôi?"
Hạ Đồng cười nói: "Cũng không có gì to tát, chẳng có gì thiệt hơn thiệt, làm chút việc cũng không thể mệt c·h·ế·t người được, mọi người nghĩ gì vậy! Mỗi người một ngày chẳng phải tốt sao?"
Phương Phương nói: "Lười thôi, còn sao nữa, thời gian ngắn còn dễ nói, thời gian dài thì những kẻ sống lâu năm này không muốn làm việc vặt vãnh."
Được rồi, Hạ Đồng không thể phản bác lý do này, cười nhạt nói: "Ta đun cho mình uống vì khát nên mới đun, không khát thì ta không đun, vì t·r·ộ·m chút lười biếng này, khát một ngày ta chịu không được."
"Ta không quản người khác thế nào, ta làm việc của mình là được rồi, ta muốn đun thì đun, người khác có cưỡng cầu cũng không được."
Phương Phương giơ ngón tay cái lên, "Cá tính đấy."
Buổi chiều Hạ Đồng lại bắt đầu bận rộn, tay không ngừng cầm b·út.
Đến giờ tan làm, Hạ Đồng đến văn phòng Thái Anh chờ nàng, Thái Anh bận rộn một lúc rồi xách túi cùng Hạ Đồng ra khỏi cửa.
Thái Anh đẩy xe đ·ạ·p cùng Hạ Đồng đi chung, "Tiểu Hạ, thật sự x·i·n ·l·ỗ·i, để các ngươi chờ lâu, ta cứ lu bu mãi, ngày nào cũng không thể tan làm đúng giờ."
"Không sao, không sao, chị Anh, em biết chị bận mà, dù sao chồng em cũng không ở nhà, em về nhà cũng có một mình, cứ nhàn rỗi chờ một lát cũng không sao, cũng không chậm trễ gì."
"Nếu em về nhà không có việc gì, vậy tối nay em đến nhà chị ăn cơm nhé."
"Không được, chị Anh, thế thì phiền quá."
Thái Anh nói: "Không có gì đâu, nhà chị cũng chỉ có mẹ chị với chị, ít người cũng hơi buồn, em đến nhà chị tán gẫu với lão thái thái, bà còn vui nữa đấy."
Thái Anh đã nói vậy, Hạ Đồng cũng không tiện từ chối, đành phải đáp ứng.
Thái Anh lên xe, Hạ Đồng ngồi sau xe, Hạ Đồng cười nói: "Chị Anh, hình như đây là lần thứ hai chị chở em bằng xe đấy."
"Đúng vậy! Thời gian trôi nhanh thật, đã lâu như vậy rồi, cuối cùng em vẫn quyết định đến nhà xuất bản làm việc, tốt lắm."
"Ừ, em cũng thấy rất tốt, tuy rằng bận rộn, nhưng em rất vui, mọi người đều rất tốt."
Thái Anh nói: "Tiểu Hạ, trong thời gian chị đi c·ô·ng t·á·c, Kim phó chủ nhiệm có thúc bản thảo của em mỗi ngày không? Cái người này... không biết nói sao nữa, em mới đến, chị không muốn ép em quá, hắn thì ngược lại, thừa lúc chị không có ở đây mà nhanh tay nhanh chân như vậy."
"Chị thấy bản thảo em xuất bản cũng không tệ, thời gian ngắn như vậy mà em có thể viết được bản thảo như vậy, xem ra là rất dụng công, tăng ca thêm giờ đây!"
Hạ Đồng cười nói: "Cũng tạm được, thời gian hơi gắt gao, nhưng em vẫn làm được, may mà hiệu quả không tệ, cuối cùng cũng nộp xong."
"Chị đã nói với Kim phó chủ nhiệm rồi, bảo hắn lần sau đừng hấp tấp như vậy, cơm phải ăn từng miếng, không ai ăn hết một cái bánh mà béo được, đừng ra vẻ chuyên cần để cấp dưới không thở n·ổi, hắn đã đồng ý, bản thảo tiếp theo của em có thể viết chậm một chút, đừng quá áp lực."
"Cảm ơn chị Anh, em sẽ từ từ viết, cố gắng cho ra tinh phẩm."
"Ừ, vậy thì tốt."
Sau khi đi xe khoảng hơn hai mươi phút, xe dừng lại ở một tòa nhà tập thể cũ kỹ, Hạ Đồng xuống xe, Thái Anh đẩy xe đến một nhà xe cũ, khóa xe lại.
Thái Anh cười nói: "Tòa nhà này có cũ không, đây là phòng của đơn vị chia cho nhà chị khi ba chị còn s·ố·n·g, chị ở đây từ nhỏ, em gái chị đi lấy chồng rồi, giờ chỉ có chị với mẹ chị ở đây."
"Nhà xuất bản chia phòng cho chị, nhưng mẹ chị nhất quyết không chịu dọn đi, bà là người hoài cổ, t·h·í·c·h ở trong căn nhà này, nói là nhà cũ này có hương vị của ba chị, có ba chị ở bà mới an tâm, chị không yên tâm để bà ở một mình, nên chị cũng chỉ có thể ở đây cùng bà, bà đúng là một bà lão quật cường."
Hạ Đồng nói: "Người già đều vậy, t·h·í·c·h ở chỗ cũ, không muốn chuyển đi, với lại sống cả đời, hàng xóm láng giềng đều quen thuộc, thân thiết, đi chỗ khác không nỡ."
"Đúng vậy! Cho nên chị cũng phải chiều theo ý bà mà ở đây, có mẹ con cái như cục vàng, bà khỏe mạnh là phúc lớn nhất của chị, chị cũng không có đòi hỏi gì nhiều, mẹ chị ở đâu thì chị ở đó, cái gì cũng theo ý bà hết, nhưng càng lớn tuổi bà càng như một đứa trẻ bướng bỉnh."
Nghe mấy câu của Thái Anh, Hạ Đồng cũng có chút buồn, nàng cũng nhớ mẹ và người nhà của mình, tuy rằng họ thường bất c·ô·ng với em trai một chút, nhưng tình yêu dành cho nàng cũng không ít.
Đây chính là tình thân ruột thịt! Hạ Đồng vẫn thường nghĩ, họ bây giờ thế nào.
Tuy rằng đều đã thu xếp cho họ xong xuôi, không t·h·i·ế·u thốn gì về vật chất, nhưng về mặt tinh thần thì sao, khi bất ngờ m·ấ·t đi nàng, họ có chấp n·h·ậ·n được không.
Vô số lần Hạ Đồng đều nghĩ, may mà nàng không phải con một, trong nhà còn có em trai, không có nàng thì cha mẹ còn có chỗ dựa tinh thần, nếu không cha mẹ sẽ thế nào, nàng thật không dám tưởng tượng.
Hạ Đồng nói: "Có mẹ là có hạnh phúc, chị Anh, chị hạnh phúc lắm."
Hai người vừa trò chuyện vừa lên lầu, Thái Anh lấy chìa khóa mở cửa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận