Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 214: Đồng sự gia sự (một) (length: 7751)

Náo nhiệt lớn như vậy sao có thể thiếu Phương Phương được chứ? Phương Phương còn kịch động hơn ai hết, dùng hết sức lực xông ra ngoài.
Đi tới cửa thì đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại quay đầu, ngồi đối diện như trước bất động Hạ Đồng nói: "Tiểu Hạ, ngươi không cùng đi xem à?"
Hạ Đồng lắc lắc đầu, "Ta không đi, ngươi đi đi! Một lát trở về có thể kể cho ta."
Hạ Đồng đối với chuyện giữa mấy nam mấy nữ này đã thấy nhiều, cãi nhau đánh nhau công kích đối phương đủ kiểu kỳ ba, không còn thấy lạ nữa, cho nên hứng thú cũng không lớn.
Nhưng Phương Phương sao có thể bỏ qua nàng, thấy Hạ Đồng không động, liền kéo nàng lên.
"Đi nha đi nha, mọi người đều đi, một mình ngồi ở văn phòng có gì vui, xảy ra chuyện này, ngươi cũng không có tâm tư sáng tác, chi bằng đi theo mọi người xem xem."
"Cùng đi cùng đi, nhanh nhanh nhanh."
Hạ Đồng xoay không lại Phương Phương, đành phải đứng dậy cùng nàng đi ra ngoài bất đắc dĩ nói: "Được rồi, thật là sợ ngươi luôn đó, không ngờ ngươi lại thích giày vò như vậy."
Phương Phương nghe xong "Ha ha" cười, hai người đến tiền viện đơn vị.
Bên kia đã tụ tập rất nhiều người, đều là đồng sự các bộ phận trong đơn vị, có người can ngăn, có người khuyên giải, có người khe khẽ bàn luận.
Hạ Đồng nhìn thấy Tiểu Thôi, lúc này nàng ta bộ dạng chật vật, quần áo bị kéo nhăn nhúm, tr·ê·n chân chỉ xỏ một chiếc giày da màu đen, còn một chiếc phỏng chừng lúc lôi kéo đã bị tuột ra. Hạ Đồng nhìn bốn phía, đôi giày kia đang nằm ngang dọc trong bụi cỏ.
Đầu tóc rối bời, sắc mặt tái nhợt, tr·ê·n mặt còn hằn một dấu tay lớn, khóe miệng rách da, nước mắt giàn giụa.
Trước đây Hạ Đồng cũng từng gặp vài lần, thấy Tiểu Thôi là người rất t·h·í·c·h chưng diện, lúc nào cũng chỉnh tề xinh đẹp, thường xuyên thấy nàng ta cùng mấy nữ đồng nghiệp trong đơn vị thảo luận quần áo, nước hoa gì đó.
Một người t·h·í·c·h chưng diện như vậy, lúc này lại bộ dạng chật vật thế kia, khiến người ta nhìn cũng có chút không đành lòng.
Người đàn ông kia so với Tiểu Thôi cũng chẳng hơn gì, đầy mặt vết cào xé dài ngoằng, nhìn còn rất đáng sợ.
Dù sao hai người đều chẳng phải dạng vừa, cãi nhau vô cùng hăng say.
Mọi người đều ra sức thuyết phục, nhưng người đàn ông kia vẫn đầy vẻ giận dữ: "Mày chờ đó cho tao, tao sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, còn dám chạy đến đơn vị tao làm loạn, tao sẽ không để mày yên đâu."
"Là đồ vô sỉ như anh đó, 'con thỏ còn không ăn cỏ gần hang', anh lại dây dưa với con đó trong đơn vị, anh coi tôi là cái gì hả? Coi tôi dễ k·h·i ·d·ễ lắm hả?"
"Tôi đã t·h·a thứ cho anh rất nhiều lần, anh hết lần này đến lần khác cam đoan với tôi, tôi hết lần này đến lần khác t·h·a thứ cho anh, tôi mới thật là ngốc, hóa ra 'c·ẩ·u không đổi được ăn phân', tôi quá ngây thơ rồi, sau này tôi sẽ không bao giờ ngốc như vậy nữa."
"Tưởng l·ừ·a gạt tôi dễ lắm sao? Hôm qua bảo là đưa tôi đi vườn hoa chơi, vừa xoay người đã viện cớ đi tìm con kia, anh không nhịn được đến thế cơ đấy, anh coi tôi là cái gì? Tôi chính là muốn đến làm ầm ĩ, để các vị lãnh đạo của các anh nhìn xem, đơn vị bọn họ nuôi toàn c·ẩ·u nam nữ."
"Con kia cũng thật là t·i·ệ·n, đã có chồng có con rồi mà còn 'câu tam đáp tứ', t·h·í·c·h t·i·ệ·n thì cứ để nó t·i·ệ·n cho đủ, tôi sẽ cho chồng con nó biết nó là cái loại đức hạnh gì, giờ nó thất nghiệp rồi à! Tốt, quá tốt, xem nó còn đắc ý được nữa không."
Người đàn ông vì xấu hổ quá hóa giận, đang định xông lên đ·á·n·h người thì bị mọi người hợp sức giữ c·h·ặ·t.
"Đồ đàn bà chanh chua, tao muốn l·y ·h·ô·n với mày, tao không muốn sống với mày nữa, ở với mày tao thấy rất t·h·ố·n·g khổ, ngày nào mày cũng l·ả·o s·ả·o, khiến tao ghê t·ở·m, tao muốn tránh xa mày."
Tiểu Thôi cười ha ha, nhưng trong nụ cười lại ngấn lệ, "Tôi là 'đàn bà chanh chua', 'đàn bà chanh chua' là do ai ép ra? Không phải anh sao? Ở với tôi t·h·ố·n·g khổ lắm à? Ai ban đầu mặt dày mày dạn, không biết x·ấ·u hổ mà cứ nằng nặc đòi ở với tôi?"
"Ai thề non hẹn biển, cam đoan với bố mẹ tôi là cả đời chỉ t·h·í·c·h tôi, vĩnh viễn thương tôi, để tôi vẫn cứ 'mười ngón không dính dương xuân thủy', ai cam đoan thế, giờ lại chê tôi l·ả·o s·ả·o? Sao không chê từ sớm đi? Tôi vẫn luôn thế này mà, anh không biết à?"
"Mới có bao lâu chứ, mới bốn năm chưa tới, anh đã chán ghét rồi? Anh chán rồi? Cam kết của anh rẻ rúng đến thế sao? 'Tìm ai thì tìm, đừng tìm gái có chồng', anh đúng là không có đạo đức, khiến tôi ghê t·ở·m."
"Tôi còn luôn tự l·ừ·a mình d·ố·i người, cảm thấy anh yêu tôi, anh đối xử tốt với tôi, anh sẽ quay đầu, cứ như một 'oán phụ' kể khổ hết chuyện này đến chuyện khác, khiến người ta coi tôi như trò cười, tôi sẽ không bao giờ ngốc như thế nữa."
"Muốn l·y ·h·ô·n? Mơ đi, tôi nhất định không thành toàn cho anh đâu, tôi sẽ k·é·o c·h·ế·t anh, bao giờ tìm được hạnh phúc tôi mới buông tha cho anh, không thì anh cứ chờ đấy!"
Người đàn ông tức giận đến tay chân p·h·át r·u·n, "Mày... Mày đúng là..."
"Sao hả? Không phục thì đi mà kiện tôi ấy! Tôi còn muốn kiện đôi c·ẩ·u nam nữ các người tội 'phá hoại hạnh phúc gia đình' đấy, không tống cổ các người vào đồn c·ô·ng an là còn nhẹ, không biết đơn vị các người nghĩ thế nào, mà lại cho anh chịu hình phạt 'giữ chức để xem xét', đáng lẽ phải đuổi cổ anh với con t·i·ệ·n kia ra khỏi đơn vị mới đúng."
Mọi người nghe hai vợ chồng cãi nhau, ai nấy đều trầm tư, kinh ngạc há hốc mồm, cái nội dung này... có hơi bị nhiều đó nha! Cần phải tiêu hóa đã.
Hạ Đồng cũng không ngờ sự tình lại ầm ĩ lớn như vậy, hôm nay Tiểu Thôi lại không giống như lời Phương Phương nói, không biết là đã nhìn thấu rồi hay sao.
Người đàn ông tức đến khó thở lại bật cười, "Được thôi! Mày muốn k·é·o đúng không? Vậy mày cứ chờ đấy, mày tưởng mày đến đơn vị tao làm ầm ĩ thì tao sẽ khuất phục chắc? Tao nói cho mày biết, không dễ thế đâu, mày muốn hao tổn thì cứ hao tổn đi! Dù sao tao đối với mày cũng chẳng còn chút tình cảm nào, mày cứ canh chừng một cái nhà t·r·ố·ng đi thôi!"
Nói xong giật khỏi tay mọi người đang giữ mình, chỉnh lại trang phục, không thèm nhìn Tiểu Thôi lấy một cái, nhìn thẳng phía trước mà đi ra ngoài.
Tiểu Thôi tức giận nghiến răng nghiến lợi, nước mắt chực trào ra, cuối cùng thật sự không kìm được nữa, òa khóc nức nở trên mặt đất, khóc đến tê tâm l·i·ệ·t p·h·ế, những người ở đó cũng đều thấy khó xử.
Mọi người an ủi: "Tiểu Thôi, đừng để ý đến hắn, mình sống tốt cuộc đời mình, đừng làm khổ mình."
"Đúng đó! Trên đờỉ lại có người không biết x·ấ·u hổ đến thế, tôi đúng là mở mang kiến thức."
"Cũng may sớm nhìn rõ bộ mặt thật của hắn, sớm thoát khỏi khổ hải, đây cũng là may mắn, cô còn trẻ, tương lai sẽ tốt đẹp hơn."
"Hắn tính là cái thá gì, chỉ là một thằng đàn ông thối tha, ai rời hắn ra thì cũng vẫn sống tốt, tôi còn chẳng thèm hắn đây này?"
"Một người đàn ông ô uế như thế, có gì mà phải tiếc, lo cho cuộc sống của mình mới là quan trọng nhất, cô nghĩ thoáng ra đi, vì con cái và bố mẹ, cô phải sống thật tốt mới được."
"Loại đàn ông trăng hoa này chẳng có kết cục tốt đẹp đâu, cuối cùng rồi cũng sẽ tay trắng thôi, cô đừng nghĩ nhiều, cứ làm việc cho tốt."
"..."
Mọi người tiến lên an ủi Tiểu Thôi, nói những lời tâm tình, cảm xúc của Tiểu Thôi cũng dịu đi nhiều.
Tiểu Thôi sờ sờ nước mắt nơi khóe mắt, "Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi lại để mọi người thấy cái bộ mặt không tốt này của tôi, thật là ngại quá."
"Còn làm ồn đến c·ô·ng tác của mọi người, tôi biết mọi người đều rất bận, tôi không sao rồi, mọi người mau trở về c·ô·ng tác đi!"
Mọi người khẽ gật đầu, biết Tiểu Thôi cũng muốn yên tĩnh, không làm phiền nàng nữa, tất cả đều lập tức giải tán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận