Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 101: Làm lớn một đơn (length: 7969)

Ăn cơm xong, Hạ Đồng mới nhớ tới mình ở thị xã mua giày bông vải, bảo Chu Tấn Bắc xỏ thử xem, lớn nhỏ vừa vặn, Chu Tấn Bắc cảm thấy đi rất thoải mái, Hạ Đồng cũng rất hài lòng.
Buổi tối nằm ở tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g, Hạ Đồng ôm Chu Tấn Bắc, nói: "Bạch Dương lần này cũng được thăng chức rồi nhỉ!"
"Ừ, ta với hắn cùng được bổ nhiệm một đợt, hiện tại hắn thay vị trí của ta, giờ là Bạch doanh trưởng, nhưng mà bà xã, ngươi sao lại quan tâm hắn thế! ."
"Là hảo huynh đệ, ta quan tâm hắn không được sao? Đây là thứ nhất, thứ hai là, cũng là quan trọng nhất, ta là vì một người mà hỏi thăm một chút ."
Chu Tấn Bắc cười nói: "Vì một người, ai vậy!"
"Ngươi tin tức lạc hậu quá nha, có một nữ sinh th·e·o đ·uổ·i Bạch Dương, ngươi mỗi ngày đi cùng hắn, lẽ nào không nghe thấy gì liên quan đến chuyện của hắn sao."
Chu Tấn Bắc lấy tay vuốt tóc Hạ Đồng, nhẹ nhàng nói: "Chuyện gì của hắn a! Ta cũng mới trở về không lâu, mấy ngày nay nhiều việc, chuyện của hắn ta thật sự không biết."
Hạ Đồng giật phắt tóc mình ra khỏi tay Chu Tấn Bắc, "Không biết thì thôi, ngươi chỉ cần biết là có người đang th·e·o đ·uổ·i Bạch Dương là được rồi, ta hỏi ngươi cái gì, ngươi cứ thật tình nói là được."
"Ta hỏi ngươi, Bạch Dương có t·h·í·c·h con gái không."
"T·he·o ta được biết, là không có, mấy năm nay cũng luôn độc thân, cũng không thấy hắn cùng cô gái nào đi lại thân thiết, càng không nghe hắn nói t·h·í·c·h ai."
Hạ Đồng hài lòng gật đầu, "Vậy cũng tốt, câu hỏi tiếp theo, nhà hắn mấy người, làm nghề gì."
"Nhà hắn cha mẹ khỏe mạnh, hắn hẳn là xuất thân gia đình cán bộ, điều kiện gia đình rất tốt, có một anh trai, đã lập gia đình, bên dưới có một em gái, lần trước đến nhà em cũng gặp rồi đấy, chính là cô Bạch Giai kia."
"Vậy hắn t·h·í·c·h mẫu người con gái như thế nào."
Chu Tấn Bắc cười nói: "Bà xã, đây là điều tra hộ khẩu à! Hắn t·h·í·c·h mẫu người nào sao ta biết được, hắn có nói với ta đâu!"
"Chu Tấn Bắc, c·ấ·m cười hi hi ha ha, nghiêm túc t·r·ả lời, đem những gì ngươi biết không sót gì nói cho ta biết."
"Hắn không có cùng ta nói qua đề tài này, nhưng mà t·he·o ta hiểu về hắn, hắn hẳn là t·h·í·c·h kiểu người tương đối thành thục một chút, tương đối dịu dàng chu đáo ấy."
Hạ Đồng nhíu mày, hình như Đường Mỹ Chi không phải rất thành thục a! Giống như cô em gái nhà bên vậy, người toàn cơ bắp, có chút ngốc nghếch, nhưng lại rất dịu dàng làm y tá, hẳn là cũng tương đối cẩn t·h·ậ·n đi! Không thì sao chăm sóc b·ệ·n·h nhân.
Về một mặt khác thì vẫn rất phù hợp, thế nhưng tình yêu sẽ không chú ý nhiều như vậy, t·h·í·c·h thì có thể đ·á·n·h đổ hết thảy nguyên tắc, mọi giới hạn đặt ra đều là do chưa gặp được người mình t·h·í·c·h mà thôi.
Nghĩ vậy, Hạ Đồng lập tức thấy sáng tỏ thông suốt, mình lo lắng cũng quá nhiều rồi, Hạ Đồng chính mình cũng không hiểu tại sao mình lại để ý như vậy, thầm mắng chính mình thật rảnh rỗi.
Chu Tấn Bắc nhìn khuôn mặt bà xã, sắc mặt biến hóa khôn lường, khi thì cau mày, khi thì vui vẻ, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, "Bà xã, ta thấy em là do quá buồn chán, mới nghĩ đông nghĩ tây, chúng ta làm chút gì đó không chán đi."
Nói xong, Chu Tấn Bắc đè lên người Hạ Đồng, Hạ Đồng cảm nh·ậ·n được sức nặng tr·ê·n người, kinh hô một tiếng, Chu Tấn Bắc cười thầm, ngậm lấy t·h·ùy tai Hạ Đồng, giở trò x·ấ·u nhẹ nhàng hà hơi vào, Hạ Đồng lập tức toàn thân r·u·n rẩy.
Hạ Đồng dưới tay Chu Tấn Bắc liên tục bại trận, tiếng c·ầ·u x·i·n t·h·a t·h·ứ vang lên liên tiếp trong căn phòng yên tĩnh.
Hai ngày sau đó, Hạ Đồng yên tĩnh ở nhà viết bản thảo, luyện chữ, ngày trôi qua rất êm đềm.
Đến ngày giao dịch với Tôn Dũng, Hạ Đồng dậy rất sớm, tối hôm trước khi ngủ đã nói với Chu Tấn Bắc, sáng hôm sau ăn xong điểm tâm là ra khỏi cửa.
Đến thị xã, Hạ Đồng tìm xe ba gác chở mình đến khu rừng phía đông thành phố, Hạ Đồng cố ý đến sớm một chút, vì nàng cần đem đồ đạc trong không gian mang ra.
Hạ Đồng nhìn xung quanh x·á·c định không có ai, liền đem đồ từ trong không gian đưa ra, lần này chuẩn bị nhiều lương thực kỹ lưỡng, có cả đường đỏ sữa bột các loại.
Sau một tiếng, Hạ Đồng chuẩn bị gần xong, đợi một lúc liền thấy Tôn Dũng lái một chiếc xe tải nhỏ tới.
Xe vừa dừng hẳn, Tôn Dũng vội vàng xuống xe, "Đại muội t·ử, tiền ta chuẩn bị xong rồi, đồ đâu?"
Hạ Đồng chỉ vào đống đồ vật được che bằng vải rách phía sau, Tôn Dũng nhanh chân đi tới xem xét, vui vẻ nói: "Còn có t·h·ị·t h·e·o, với gà nữa, gà lại còn được làm sẵn rồi nha! Đại muội t·ử cô thật là có bản lĩnh." Tôn Dũng giơ ngón tay cái lên với Hạ Đồng.
Hạ Đồng nói: "Chúng ta nhanh thanh toán đi! Chậm trễ lâu không tốt, tuy rằng chỗ này hoang vu, nhưng biết đâu lúc nào có người tới thì sao?"
"Ừ được, ta thanh toán ngay." Nói xong, Tôn Dũng gọi một người đàn em đi cùng đến cùng nhau tính toán đồ.
Đồ Hạ Đồng cũng đã tính qua, đại khái khoảng một vạn hai vật phẩm, để Tôn Dũng kiểm tra lại một chút, Hạ Đồng lấy ra quyển sổ, lần lượt chỉ vào từng món đồ, tính cho Tôn Dũng xem.
"Đại muội t·ử, ta mang th·e·o một vạn năm trăm tệ, đây là ta gom hết tài sản, ta thu mua được mấy món đồ cổ chữ tranh ở chợ đen, còn có mấy món đồ chơi nhỏ, cô xem có t·h·í·c·h không thì tính sao."
Tôn Dũng từ tr·ê·n xe chuyển xuống một t·h·ùng đồ vật, Hạ Đồng mở t·h·ùng ra, trong rương, có một cái nghiên mực, xem ra đã cũ lắm rồi, còn có hai cái bình hoa nhìn rất bình thường, có những vệt xanh kỳ lạ tr·ê·n đó.
Thứ khiến Hạ Đồng t·h·í·c·h nhất là có một tượng Phật Quan Âm bằng ngọc bích hòa điền, tượng Quan Âm này được điêu khắc tự nhiên, ngọc bích là loại ngọc thạch đặc hữu xa xỉ của ngọc hòa điền, màu trắng nõn, chất ngọc tinh thuần, tinh tế tỉ mỉ, sáng bóng oánh nhuận.
Hạ Đồng gần như liếc mắt một cái liền nhìn ra tượng Phật ngọc này không phải vật phàm, yêu t·h·í·c·h không buông tay vuốt ve, Tôn Dũng nhìn ra Hạ Đồng t·h·í·c·h, lên tiếng: "Đại muội t·ử cô thật tinh mắt."
"Tượng Phật ngọc này ta mua được có 60 tệ, từ một ông lão kia, ta cũng rất t·h·í·c·h nó, nếu không phải góp không đủ tiền, ta cũng không đem bảo vật trong lòng ra đâu."
Hạ Đồng cười, Tôn Dũng là nhặt được của hời, 60 đồng mà mua được nó, nếu đặt vào mấy năm sau, còn không biết bán được bao nhiêu tiền? Nhưng bây giờ may mắn là của mình, Phật ngọc này rơi vào tay mình, thật là vận may tốt.
Trong rương còn có một hộp châu báu, vòng tay trân châu vòng cổ, ngọc thạch phỉ thúy các thứ chất lượng không quá xa xỉ, nhưng cũng được, trong đó có một cái trâm cài áo bằng vàng khảm kim cương là dễ thấy nhất, viên kim cương tr·ê·n đó cực kỳ lớn, hơn nữa c·ắ·t rất đẹp, vừa thấy là biết quý báu.
Còn lại là mấy món đồ chơi nhỏ, xem ra không đáng tiền lắm, nhưng được cái làm tinh xảo, Hạ Đồng cũng rất t·h·í·c·h nên đều muốn hết.
Hai người tính tổng cộng, Tôn Dũng đem một vạn năm trăm tệ mang theo giao cho Hạ Đồng, quy đổi ra một ít phiếu, trừ đi số tiền món đồ trong rương, Hạ Đồng cẩn thận thu lại tiền, Tôn Dũng chuyển toàn bộ đồ lên xe tải nhỏ của hắn.
"Đại muội t·ử, sau này có đồ tốt nhớ tìm ta nha!"
"Nhất định rồi, ta hợp tác với Tôn đại ca cũng rất vui vẻ ."
"Đại muội t·ử, ta đưa cô về thị xã nha, chuyện này không nên để ai biết."
Hạ Đồng khoát tay, cự tuyệt nói: "Không cần, Tôn đại ca, ta cảm ơn ý tốt của anh, anh trai ta đang ở gần đây, lát nữa ta cùng anh ấy về là được."
"Vậy được, vậy chúng ta đi trước."
Tôn Dũng đi rồi, Hạ Đồng đem hết đồ vào không gian, ung dung đi bộ tr·ê·n đường lớn trở về, thời gian không gấp, cứ từ từ đi cũng tốt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận