Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 520: Gọi Tiểu Lục đi (length: 7534)

Đối với hài tử nhũ danh, Hạ Đồng suy tư một chút.
"Gọi cái gì hay đây?"
Nàng cảm giác mình người mẹ này, thật đúng là có chút không xứng chức.
Con của người khác đều sớm đặt sẵn nhũ danh hoặc tên, con của nàng còn phải đợi nàng nhất thời nảy ra ý.
Nàng thật sự không có nghĩ nhiều như vậy, vẫn luôn chỉ mong Bảo Bảo cơ thể khỏe mạnh.
Nàng suy nghĩ một vòng, đột nhiên linh quang chợt lóe, nói ra: "Hắn sinh ra sáu cân hơn một chút, vậy gọi Tiểu Lục đi!"
Chỉ là một cái nhũ danh, cũng không cần thiết phải lấy tên gì cao nhã, nhũ danh nên tùy ý một chút, Hạ Đồng cho rằng gọi Tiểu Lục là tốt nhất.
Đại Nữu cùng Tiểu Hồng cùng đọc một lần, "Tiểu Lục."
"Tiểu Lục, tên này rất hay, vừa đơn giản, lại dễ gọi."
Tất cả mọi người tán thành, cái nhũ danh này cứ như vậy vui vẻ quyết định.
Hạ Đồng nhìn thoáng qua bên cạnh g·i·ư·ờ·n·g bệnh, nói ra: "Vậy còn g·i·ư·ờ·n·g bệnh Đại tỷ đâu? Đi đâu rồi, sao ta vừa sinh con xong đã không thấy bóng dáng nàng đâu."
Tiểu Hồng nói ra: "Vị đại tỷ kia đi phòng sinh sinh con rồi, Hạ tỷ, có phải rất khéo không, lúc ngươi vào phòng sinh không lâu thì nàng vỡ ối, cũng đi vào."
Hạ Đồng nói ra: "Vậy cũng vừa khéo, không biết nàng thế nào rồi."
"Ai da, Hạ tỷ, ngươi không thấy đâu, đại tỷ kia bình tĩnh lắm đó? Cứ ăn uống bình thường, rất thong thả vào phòng sinh, nàng chắc chắn không có vấn đề gì đâu."
Hạ Đồng cười cười, "Cũng đúng, chắc nàng sinh mấy lần rồi nên rất có kinh nghiệm, chắc chắn sinh dễ hơn ta, đâu có k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g như ta."
Chấm nhỏ gật đầu, "Được rồi, Hạ tỷ, tỷ vừa sinh xong con, người còn yếu lắm, nói chuyện đã hụt hơi rồi, tỷ nghỉ ngơi chợp mắt một lát đi."
"Ta đã bàn với Đại Nữu rồi, nàng ở b·ệ·n·h viện chăm sóc con, ta về nhà nấu chút đồ ngon mang đến, sinh con hao tổn nguyên khí, phải bồi bổ."
"Tiểu Hồng, không cần phiền phức quá đâu, bác sĩ nói hôm nay đều có thể xuất viện, tại ta muốn ở lại một ngày, không muốn vừa sinh xong đã xóc nảy, đợi về nhà làm cũng được."
Tiểu Hồng nói ra: "Không phiền đâu, đồ ăn b·ệ·n·h viện sao ngon bằng ta làm, ta về hầm chút canh là xong ngay."
Tiểu Hồng rất kiên trì, Hạ Đồng cũng không nói gì nữa, đành để nàng về.
Nàng đi rồi, Bảo Bảo còn đang ngủ, Đại Nữu ở bên cạnh nhìn hắn.
Nàng cũng thật sự hơi mệt mỏi, bèn nhắm mắt lại.
Cũng không biết ngủ bao lâu, nàng đang ngủ mơ màng thì đột nhiên nghe thấy chung quanh có tiếng người nói chuyện, còn có tiếng trẻ con kh·ó·c lớn.
Hạ Đồng tưởng Bảo Bảo tỉnh, định đưa tay s·ờ s·ờ đứa bé bên cạnh, lại sờ phải một khoảng tr·ố·ng không.
Nàng mờ mịt mở mắt, thấy Đại Nữu đang ôm đứa bé bên g·i·ư·ờ·n·g dỗ dành, Đại tỷ cùng phòng bệnh đã trở về, đang ôm một đứa bé kh·ó·c nháo trong lòng.
Nàng lập tức tỉnh táo, chậm rãi ngồi dậy, nói: "Đại tỷ, chị sinh rồi à!"
Đại tỷ vui vẻ nói: "Là con gái, nhà ta kia khẩu t·ử cuối cùng cũng toại nguyện, ba thằng nhóc nhà ta cũng có em gái rồi."
"Bọn nó cứ lải nhải hoài, bảo ta sinh cho bọn nó một cô em gái, cuối cùng cũng mang được em gái về cho chúng nó."
Hạ Đồng cũng cười nói: "Chúc mừng chúc mừng."
"Ta cũng phải chúc mừng cô chứ! Sinh được một thằng bé mập mạp, ta vừa nhìn đứa bé nhà cô rồi, lớn lên khôi ngô lắm, giống cô y như đúc! Đẹp như cô vậy."
Đại Nữu ôm đứa bé nói: "Bảo Bảo giống Tứ thúc cháu hơn, cái mũi nhỏ cái miệng nhỏ giống hệt Tứ thúc cháu đấy ạ!"
Đại tỷ nói: "Thật hả?"
Đại Nữu liên tục gật đầu, "Đúng vậy, giống lắm ạ! Tứ thúc cháu lớn lên cũng rất anh tuấn, còn là một quân nhân, lợi h·ạ·i lắm đó, không tin cô hỏi mợ tư cháu mà xem."
Hạ Đồng nhìn Đại Nữu khoe khoang Tứ thúc nàng ra vẻ tiểu hài tử, thật buồn cười.
"Ra là người nhà quân nhân, thảo nào chưa nghe cô nhắc bao giờ, cũng trách sao cô sinh con mà không thấy chồng đâu, chắc là bận quá hả! Quân nhân vĩ đại thật, bảo vệ đất nước, lo việc lớn, không lo được việc nhỏ."
Hạ Đồng nói: "Đúng vậy, lần này anh ấy đi làm nhiệm vụ, nên khi tôi sinh con không về kịp."
Đại tỷ cảm thán nói: "Người nhà quân nhân vất vả thật! Cháu cũng cực khổ rồi."
"Không khổ cực đâu, đã chọn quân nhân thì phải hiểu cho anh ấy, anh ấy còn tiếc hơn tôi vì không thấy con mình ra đời."
"Đại tỷ, tôi xem mặt mũi con gái chị thế nào."
Đại tỷ nghiêng con qua cho nàng nhìn, "Đứa bé này gầy quá! Sinh ra có năm cân thôi, mấy đứa con trai trước của tôi sinh ra đều sáu cân mấy, tính ra nó nhẹ nhất."
"Lúc mang bầu nó tôi cũng có ăn ít đâu, mà người kia của tôi toàn làm đồ ngon cho tôi ăn đấy chứ."
"Hai năm nay điều kiện còn tốt hơn mấy năm trước mang bầu mấy anh nó, sao nó ở trong bụng tôi lại không hấp thụ không mập lên, bao nhiêu là đồ tốt ăn như không tốn tiền ấy."
Hạ Đồng cười, "Tôi thấy vẫn ổn mà, mặt mũi vẫn phúng phính, con gái vốn dĩ khác con trai, thường nhẹ cân hơn."
"Muốn nó mập lên dễ thôi, vài ngày nữa chăm bú sữa mẹ, dưỡng tốt thì sẽ bụ bẫm ngay."
Đại tỷ lại nói: "Đứa bé này còn giống ba nó da đen nữa chứ, so với con nhà cô khác nhau một trời một vực, có ai nghĩ đây là con gái không chứ?"
"Mấy anh nó còn trắng hơn nó, người ta nói giống con gái giống ba, câu này chuẩn không cần chỉnh, cái nết xấu của nhà tôi, nó di truyền hết."
"Chỉ có ba nó nhìn nó cái gì cũng tốt, thương không rời tay, cứ nói nó là nhất."
Hạ Đồng lại cẩn thẩn nhìn qua bé con kia, quả thật không sai, giống cha nó y hệt.
Da thì hơi ngăm, nhưng ngũ quan không xấu, cũng coi như đoan trang.
Hạ Đồng nói: "Con ai mà chả xót, nó là con gái rượu của ba nó, ba nó thương nó là phải."
Đại tỷ cũng vui vẻ cười, nàng cũng chỉ nói vu vơ, trêu ghẹo con gái nhỏ một chút, nàng vẫn thích nó lắm, có một đứa con gái như vậy, sao mà không vui cho được?
Không bao lâu sau, chồng Đại tỷ về.
"Tôi đã gọi một chiếc xe ba gác, trải chăn trên xe rồi, thủ tục ở b·ệ·n·h viện cũng xong, chúng ta về thôi."
Đại tỷ vội vàng từ tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g bệnh xuống, thoăn thoắt làm như không phải người vừa sinh con xong vậy.
Nàng đưa đứa bé cho người đàn ông ôm, "Anh bế đi, em thu xếp đồ đạc đã, xong ngay thôi."
Hạ Đồng hỏi: "Đại tỷ, tỷ về luôn ạ, tỷ mới sinh xong, không ở đây thêm ngày nào sao?"
Đại tỷ vừa thu dọn hành lý vừa nói: "Không được, người tôi khỏe lắm, sinh con với tôi chẳng là gì cả, ở b·ệ·n·h viện tôi không quen, ở nhà vẫn hơn, ở nhà ăn ngon ngủ ngon, tôi về nghỉ ngơi là được."
"Cháu này, cô khác tôi, cô sinh con so với tôi vất vả hơn nhiều, các bộ phận cơ thể còn chưa thích ứng được, cô nhớ nghỉ ngơi nhiều vào."
"Lần này chúng ta cùng ngày sinh con cũng là có duyên phận, hy vọng chúng ta có cơ hội gặp lại."
Hạ Đồng nhẹ gật đầu, "Hữu duyên tái kiến."
Rất nhanh Đại tỷ thu xếp xong đồ đạc, nàng quàng một chiếc khăn lớn lên đầu, cáo từ Hạ Đồng, rồi rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận