Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 538: Đưa ra rời đi ý nghĩ (length: 7643)

Hạ Đồng gõ cửa vào văn phòng, bên trong truyền đến một tiếng thanh âm nhàn nhạt, "Mời vào."
Nàng mở cửa bước vào, vừa vào đã cảm thấy không khí bên trong tĩnh lặng.
Địch Âm lúc này cau mày, trông có vẻ tâm tình không tốt, xem ra quả thật nàng vừa rồi đã xảy ra chuyện không vui với Kim chủ nhiệm.
Nàng ngẩng đầu nhìn người đi vào, không có vẻ kinh ngạc lắm, "Tiểu Hạ, em đến rồi, sáng sớm ta đã nghe người ta nói em về rồi."
"Thế nào? Đã nghỉ ngơi khỏe chưa? Sinh con trai hay con gái?"
Hạ Đồng cười nhạt nói: "Con trai ạ."
"Con trai tốt! Lớn lên có thể bảo vệ mẹ, tốt vô cùng."
"Em trở về ta cũng thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng em nghỉ ngơi cũng lưu lại bản thảo dư để xuất bản, không chậm trễ c·ô·ng tác gì, nhưng dù sao không ai bằng chính người làm là tốt nhất! Có vấn đề gì còn có thể kịp thời giải quyết."
Địch Âm đứng dậy đi đến chiếc sô pha kia, "Vậy mau ngồi đi, em tìm ta là có chuyện muốn nói đúng không!"
Hạ Đồng gật đầu, "Dạ vâng." Rồi ngồi đối diện Địch Âm.
Địch Âm cười nói: "Có chuyện gì mà em lại trực tiếp tới tìm ta thế?"
Hạ Đồng gãi đầu, thấy Địch Âm mong đợi nàng trở lại như vậy, nàng muốn nói có chút khó mở lời.
Nhưng dù khó mở lời, nàng vẫn phải nói.
Nàng nói: "Chính là t·r·ải qua thời gian nghỉ ngơi này, trong khoảng thời gian này em nghĩ rất nhiều, cũng suy tính rất nhiều, em cảm thấy c·ô·ng việc này không thật sự t·h·í·c·h hợp với em, kỳ thật em không có đặc biệt nhiệt tình yêu thích nó, chỉ là cảm thấy an ổn nên làm thôi."
"An ổn có cái tốt của an ổn, nhưng em vẫn muốn tự mình cố gắng một chút, em còn trẻ, em muốn thử việc khác."
"Cho nên có chút x·i·n· ·l·ỗ·i, đã phụ sự kỳ vọng của chị đối với em, nhưng em sẽ bàn giao tốt c·ô·ng tác trong tay mình."
Địch Âm sững sờ, nàng không ngờ Hạ Đồng lại đến để xin từ chức.
Nàng nói: "Tiểu Hạ, em nói đột ngột quá, chị còn chưa chuẩn bị tâm lý gì cả."
"Nói thật, nếu là người khác x·á·ch, trong lòng chị có thể còn bình tĩnh, em vừa nói muốn đi, chị thật không biết phải nói gì."
"Em thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa? Em có nói với Kim chủ nhiệm chưa mà trực tiếp tới tìm chị nói?"
Hạ Đồng lắc đầu, "Em chưa nói với Kim chủ nhiệm, chị không phải cấp tr·ê·n trực tiếp của em sao?"
"Em đã suy nghĩ kỹ, là t·r·ải qua suy nghĩ c·ặ·n kẽ chứ không phải nhất thời xúc động."
Địch Âm thở dài một hơi, "Vốn chị định chờ em trở về, chúng ta lại hợp tác làm thêm việc khác, chị thật sự rất xem trọng em, ai ngờ kế hoạch không theo kịp biến hóa."
"Người có tài như em không nhiều, thật đáng tiếc."
"Em là người có ý kiến riêng, chị biết mình không thể ép buộc, nếu em đã quyết định, chị chỉ có thể ủng hộ."
"Chuyện Kim chủ nhiệm, chị sẽ đi nói với anh ấy, nhưng em cứ th·e·o lẽ thường làm việc đi! Chị sẽ bảo Vương Minh qua chỗ em bàn giao."
Hạ Đồng không ngờ Địch Âm lại coi trọng Vương Minh đến vậy, coi như là phụ tá đắc lực, c·ô·ng tác trên tay nàng đều giao cho hắn, xem ra tiền đồ của Vương Minh vô lượng rồi!
Nhưng nàng vẫn mừng cho hắn, cùng làm việc chung, đương nhiên hy vọng hắn càng ngày càng tốt.
Nhưng nàng không ngờ Địch Âm lại đồng ý dứt khoát như vậy, nàng đã chuẩn bị sẵn một số lý do thoái thác mà chưa dùng tới.
"Vậy thì cám ơn Địch phó chủ nhiệm."
Hạ Đồng trở lại chỗ ngồi, sắp xếp lại suy nghĩ, cảm thấy cuối cùng đã giải quyết được một đại sự.
Giữa trưa, lúc ăn cơm ở nhà ăn, Hạ Đồng kể dự định của mình cho Phương Phương.
Phương Phương nghe mà há hốc mồm kinh ngạc, "Cậu muốn đi á! Cậu làm tốt như vậy, vất vả lắm mới có được địa vị như hiện tại, sao lại muốn đi!"
Hạ Đồng cười nói: "Tớ có địa vị gì chứ, nghe giọng cậu, như tớ làm nên nhân vật gì ghê gớm lắm ấy."
"Chẳng phải sao? Cậu làm rất tốt mà! Cậu ở đơn vị mình có tiếng là tài nữ đấy, danh tiếng lắm đó!"
"Phương Phương, cậu đánh giá tớ cao quá rồi, nhân tài nhiều lắm, thêm tớ cũng chẳng thêm gì, t·h·iếu tớ cũng chẳng t·h·iếu ai, nhưng gần đây tớ cũng gặp phải giai đoạn trì trệ, bản thảo viết đích x·á·c cũng không bằng trước kia."
"Tớ vẫn là sớm rút lui thì hơn! Để làm những việc mình muốn làm."
Phương Phương hỏi: "Cậu muốn làm việc khác gì?"
"Cũng không có gì, chỉ là viết bản thảo chán rồi, muốn làm việc khác, có kế hoạch khác."
"Đợi khi nào tớ có thành tích tớ sẽ nói cho cậu biết, nhưng mà tớ cảm thấy có chút có lỗi với cậu, không thể bầu bạn với cậu nữa rồi."
Phương Phương thở dài một tiếng, "Vốn ngày nào tớ cũng ngóng trông cậu trở lại, cuối cùng cũng đợi được cậu rồi! Vậy mà cậu lại muốn đi, thật là..."
"Nhưng nếu cậu có ý tưởng khác, thì cũng không thể vì tớ không muốn cậu đi mà cậu không đi được."
"Cậu có con đường của mình, là bạn tốt của cậu, đồng nghiệp tốt, tớ ngoài ủng hộ, còn có thể nói gì khác?"
"Địch phó chủ nhiệm đồng ý á! Chị ấy nỡ để cậu đi à!"
Hạ Đồng cười nhạt, "Sao lại không nỡ, cậu nghĩ tớ là gấu trúc chắc, tớ đi thì sẽ có người tr·ê·n đỉnh thay thế vị trí của tớ."
"Chị ấy đã p·h·ái Vương Minh sang bàn giao c·ô·ng tác với tớ rồi, yên tâm đi, còn cả một khoảng thời gian nữa để bàn giao c·ô·ng tác mà, tớ vẫn có thể ở cạnh cậu một thời gian."
"Tớ cứ tưởng chị ấy không nỡ bỏ cậu chứ? Bình thường chị ấy coi trọng cậu lắm mà! Cho nên tớ mới không ngờ đó."
Hạ Đồng vừa ăn cơm vừa nói: "Ai cũng có thể thay thế được, hơn nữa tớ thật sự muốn rời đi, chị ấy cũng là người thông minh, có thể nhìn ra được, cảm thấy giữ lại cũng vô ích."
"Kỳ thật, trên thực tế tớ đi, đối với chị ấy là có lợi, chị ấy rất mâu thuẫn, người đi rồi, người đến sẽ có bậc thang để đi lên, cậu hiểu không?"
Phương Phương mở to mắt nhìn, "Ý cậu là... Ý cậu là..."
"Suỵt," Hạ Đồng ra hiệu nhỏ giọng, "Biết trong lòng là được rồi, đừng nói ra."
Phương Phương lắc đầu, "Haiz, thế giới này thật sự phức tạp quá! Tớ thật không biết nên tin ai."
"Kệ đi! Cứ để chị ấy và Kim chủ nhiệm tự tranh đi! Kỳ thật tuy rằng tớ rất t·h·í·c·h chị ấy, chị ấy có tài, cũng rất có sức hút, nhưng tớ cũng cảm thấy chị ấy thật sự không phải người đơn thuần."
Hạ Đồng cười cười, "Chị ấy không sai, cảm giác của cậu cũng không sai, đích x·á·c chị ấy không phải nói về các phương diện, nhưng chị ấy là người có tư tưởng, chị ấy biết mình muốn gì."
"Chị ấy rất tỉnh táo, chị ấy biết mình muốn gì."
"Sau khi cậu kể cho tớ chuyện của Kim chủ nhiệm, trong lòng tớ tuy có mơ hồ một trận, nhưng rất nhanh đã nhìn rõ."
"Cậu biết tớ biết là được rồi, đừng nói lung tung đó!"
Phương Phương nói: "Tớ biết rồi, ai cũng có khuyết điểm, không ai hoàn hảo được, nếu không chẳng phải thành c·ô·ng cụ sao?"
"Tớ cảm thấy chị ấy mạnh hơn Kim chủ nhiệm, tối t·h·iểu với mọi người chị ấy c·ô·ng chính, và thật lòng muốn làm tốt sự nghiệp này, không tham c·ô·ng, như vậy đã rất tốt rồi."
Hạ Đồng giơ ngón cái lên với nàng, "Tuyệt vời, cậu nghĩ được vậy là tốt rồi; cậu làm thật tốt."
"Tớ chỉ có thể cố gắng hết sức, không thì tớ chẳng có chỗ nào để đi cả! Ngoài viết bản thảo ra, tớ có biết gì đâu, giống như cậu, toàn tài."
"Khách sáo rồi, cậu quá khen tớ rồi, tớ cố gắng làm tốt, đến lúc đó cậu th·e·o tớ lăn lộn."
"Được, một lời đã định."
"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận