Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 30: Đồ hàng len áo lót (length: 9712)

Hạ Đồng nhàn nhã ở nhà đợi mấy ngày, cũng không phải chuyện gì đều không làm, mấy ngày nay nàng đều ở nhà dệt áo lót len cho Chu Tấn Bắc, hiện tại cái này thời tiết mặc cái sơ mi thêm cái áo lót len rồi khoác thêm cái áo khoác là vừa vặn.
Đã mấy năm không dệt qua món đồ này, trước kia lúc học đại học thịnh hành dệt khăn quàng cổ bao tay gì đó tặng cho đối tượng, nữ sinh viên trong phòng ngủ nổi lên một trận triều dâng dệt đồ vật, Hạ Đồng cũng đuổi kịp trào lưu học qua một lượt.
Sau khi đi làm nhịp sống s·ố·n·g nhanh, liền rốt cuộc không có cái nhàn hạ thoải mái dệt qua, hiện tại tay có chút lạ.
Nhìn cái áo lót len đang dệt dở trong tay, lòng Hạ Đồng ngọt ngào.
Nghĩ đến thân hình cao lớn Chu Tấn Bắc mặc áo lót len, Hạ Đồng không khỏi tăng nhanh động tác tr·ê·n tay, phỏng chừng ngày mai dệt thêm một ngày nữa là gần xong.
Hạ Đồng cầm giỏ tính toán đi chợ n·ô·ng sản phụ cận một chuyến, vẫn luôn ở trong nhà không ra ngoài, lại không mua thức ăn, còn mỗi ngày nấu cơm, nếu như bị người p·h·át hiện d·ị· ·t·h·ư·ờn·g sẽ không tốt.
"Chào chị dâu ạ." Cửa bảo vệ chào Hạ Đồng, Hạ Đồng cười đáp lại, từ trong túi móc ra một nắm lớn đậu phộng rang quen thuộc cho họ.
Đến chợ n·ô·ng sản, Hạ Đồng mua ba mươi trứng gà ta ở một sạp hàng của một bà lão với giá ba đồng, mua một ít rau dưa do người dân trong thôn tự trồng, rau dưa không đáng tiền, mua một đống lớn chỉ tốn vài hào.
Thấy phía trước có một số người vây quanh một thanh niên trẻ tuổi, Hạ Đồng tò mò chạy tới xem, nguyên lai là bán đậu phụ, đậu phụ có thể mua bằng tiền, cũng có thể đổi bằng đậu nành, Hạ Đồng định mua một miếng đậu phụ về nhà nướng t·h·ị·t ăn cũng được.
Ở phía trước Hạ Đồng có một Đại tỷ mặc áo khoác màu xám, đang rất hùng hổ hô: "C·ắ·t cho ta một miếng đậu phụ năm mao."
"Được thôi ạ," chàng trai trẻ c·ắ·t một miếng đậu phụ rồi cân lên, "Năm mao chín."
Đại tỷ nói: "Ta bảo là ta muốn mua năm mao, ngươi cứ c·ắ·t cho ta năm mao là được."
Chàng trai bán đậu phụ lại c·ắ·t thêm một miếng nữa tr·ê·n miếng đậu phụ, "Năm mao ba, được không ạ?"
Đại tỷ lại nói: "Ngươi vẫn là c·ắ·t thêm cho ta một miếng nữa đi, năm mao ba ta ăn không hết."
Một bà lão phía sau hô, "Cậu trai trẻ, miếng đậu phụ năm mao ba kia bán cho ta đi, ta mua."
Chàng trai trẻ đành phải c·ắ·t thêm một miếng nữa để vừa đúng năm mao tiền cho người Đại tỷ kia.
Tr·ê·n bàn đặt hai miếng đậu phụ, người Đại tỷ kia thừa dịp người bán đậu phụ không chú ý, cầm miếng năm mao chín tr·ê·n thớt, định bỏ vào giỏ rau.
Hạ Đồng nhìn thấy trợn tròn mắt, lên tiếng nói: "Đại tỷ ơi, chị cầm nhầm rồi, đậu phụ của chị là miếng này cơ." Hạ Đồng chỉ vào miếng năm mao tiền kia.
Đại tỷ liếc Hạ Đồng một cái, "Lo chuyện bao đồng."
Nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người, Đại tỷ p·h·ẫ·n nộ bỏ đi.
Hạ Đồng thầm nghĩ người gì vậy trời, hơn vài đồng tiền đậu phụ, có đáng để nàng làm đến mức này không, nhìn quần áo nàng mặc cũng không đến nỗi nào, còn tham của rẻ, đúng là nhân sinh bách thái, chuyện gì cũng có thể gặp.
"Cậu em, cậu làm ăn kiểu gì vậy, vừa rồi cậu bớt cho vị Đại tỷ kia vài đồng lẻ thì đã không đến nỗi thế rồi." Có người nói với người bán đậu hũ.
Chàng trai trẻ bán đậu phụ khinh bỉ nói: "Cháu chỉ là ghét cái mặt của bà ta thôi, cố ý không muốn bớt cho bà ta, lần nào bả cũng thế, bớt cho bả một lần rồi khéo bả lại được đà lấn tới, tuy nói cháu đây làm ăn nhỏ, không tính toán mấy đồng lẻ cũng không phải là không bớt được, nhưng cháu chỉ là thấy khó chịu."
Mọi người gật gật đầu, ra là vậy.
Cuối cùng Hạ Đồng mua miếng năm mao chín bị c·ắ·t đi kia tr·ê·n thớt.
Buổi tối ăn cơm xong, Chu Tấn Bắc ở thư phòng đọc sách, Hạ Đồng ở trong phòng ngủ dựa lưng vào đầu g·i·ư·ờ·n·g dệt áo lông.
Hạ Đồng dệt quá nghiêm túc, không p·h·át hiện có cái bóng đen tới gần, vừa ngẩng đầu lên thì giật mình, quát: "Chu Tấn Bắc, anh đi đứng không phát ra tiếng à, làm em giật cả mình."
"Không phải anh đi đứng không có tiếng, là em dệt quá nhập tâm thôi." Nói xong cầm lấy cốc nước ở tủ đầu g·i·ư·ờ·n·g đưa cho Hạ Đồng.
Hạ Đồng nhận lấy cốc nước uống mấy ngụm, cứ dệt mãi quá nhập tâm đến nỗi không rảnh uống nước, còn thấy khát nữa chứ, "Thì em muốn tranh thủ thời gian nhanh chóng dệt xong để anh sớm được mặc còn gì."
Chu Tấn Bắc không đồng ý nói: "Không cần vội, dệt khuya hại mắt, em đã dệt hơn hai tiếng rồi, cũng muộn rồi, đi ngủ thôi."
"Em muốn dệt xong cái cổ áo này rồi ngủ tiếp, nếu anh mệt thì anh ngủ trước đi."
Chu Tấn Bắc giật lấy kim đan trong tay Hạ Đồng để ở một bên, "Ngày mai dệt tiếp, ngoan, nghe lời."
Hạ Đồng kinh hô: "Ấy, Chu Tấn Bắc, anh đừng có làm rối tung lên đấy, đường may dưới kia còn chưa thu lại, em dệt lâu lắm rồi mới được thế này, đây đều là tâm huyết của em đó."
Chu Tấn Bắc vừa tắt đèn vừa nói: "Vợ à, yên tâm đi, sẽ không làm em rối đâu, em cứ yên tâm ngủ đi."
"Chu Tấn Bắc, anh đồ độc tài, hừ."
"Nếu em nói anh là đồ độc tài, anh cũng không thể phụ lòng em gọi anh như vậy được, vậy thì anh..." Chu Tấn Bắc ôm c·h·ặ·t Hạ Đồng, tiếng cười "kẽo kẹt kẽo kẹt" của Hạ Đồng vang lên rất đột ngột trong căn phòng yên tĩnh.
"Hửm, nói xem anh có còn là đồ độc tài không nào."
"Ôi, em sai rồi, Chu Tấn Bắc, tay anh đừng đặt ở chỗ đó, nhột quá à... ."
Hạ Đồng c·ầ·u· ·x·i·n t·h·a· ·t·h·ứ: "Không phải, không phải mà, Chu Tấn Bắc, sao anh lại là đồ độc tài được chứ, anh là người tốt nhất, nhất..." Giọng nói càng ngày càng nhỏ.
Trong phòng tối đen như mực, chỉ có ánh trăng cong vút tr·ê·n bầu trời chiếu sáng căn phòng từ ngoài cửa sổ.
Chu Tấn Bắc nhờ ánh trăng xem người đang ngủ say bên cạnh, nàng ngủ ngon lành, hai tay hai chân ôm rất c·h·ặ·t lấy anh.
Hạ Đồng ngủ không yên, ngủ hay đá chăn, Chu Tấn Bắc kéo chăn lên đắp kín cho nàng sau khi Hạ Đồng đá văng ra.
Chu Tấn Bắc hôn lên trán Hạ Đồng, sau đó nói nhỏ vào tai Hạ Đồng: "Gặp được em, anh mới biết trên đời này thật sự có duyên số, có em, tâm anh mới rốt cuộc được an định."
Ngày hôm sau, Hạ Đồng bận rộn cả buổi sáng, cuối cùng cũng dệt xong chiếc áo lót len.
Hạ Đồng vặn vẹo cái cổ c·ứ·n·g đờ, nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời không đúng lắm, như là sắp mưa.
Hạ Đồng vội vàng nh·ậ·n quần áo phơi ở ban c·ô·ng vào, đem làm chất đống trong tủ, đồ ẩm ướt thì treo riêng.
Buổi trưa Chu Tấn Bắc trở về ăn cơm, Hạ Đồng không đợi được muốn Chu Tấn Bắc mặc thử áo lót len.
Chu Tấn Bắc dáng người thon dài, vai rộng eo thon, thường x·u·y·ê·n huấn luyện cường độ cao, nên đã luyện được tám múi bụng.
Hạ Đồng là một sắc nữ thứ thiệt, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, mỗi khi trời tối đều sẽ t·r·ộ·m ăn đậu phụ của Chu Tấn Bắc.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của Hạ Đồng, Chu Tấn Bắc tùy ý mặc cái áo lót len màu đen kia lên tr·ê·n chiếc sơ mi trắng, quả thực đẹp muốn c·h·ế·t.
Hạ Đồng ngắm đến không chớp mắt, "Chu Tấn Bắc, anh đẹp trai quá, quá đẹp trai."
Tiếp theo lại không biết x·ấ·u hổ nói: "Tuy rằng khuôn mặt và vóc dáng của anh khiến anh được cộng thêm điểm, nhưng chủ yếu nhất vẫn là tay nghề của em tốt; anh xem này, đường kim mũi chỉ, kiểu dáng này."
Nhìn bộ dạng khoe khoang của vợ, Chu Tấn Bắc bật cười.
Tuy rằng anh cũng không cảm thấy cái kiểu dáng này đẹp đến mức nào, chỉ là một kiểu dáng đơn giản nhất, thường thấy nhất, họa tiết tr·ê·n áo cũng rất bình thường, đường kim mũi chỉ còn hơi vụng về nữa.
Nhưng đây là lần đầu tiên trong đời anh được người khác khâu quần áo cho, hơn nữa còn là do người vợ anh yêu nhất dệt, cả quá trình anh đều nhìn thấy nàng vất vả từng đường kim mũi chỉ như thế nào để hoàn thành nó.
Chu Tấn Bắc trong lòng rất cảm động, nhưng có một đống lớn lời muốn nói mà lúc này lại không biết mở lời ra sao, chỉ khô khan nói với Hạ Đồng một câu: "Cám ơn em."
Hạ Đồng đưa tay búng nhẹ vào c·h·óp mũi của Chu Tấn Bắc, "Ngốc ạ, em là vợ anh mà, anh không cần phải lúc nào cũng nói cám ơn với em đâu, chúng ta là phu thê, là người thân cận nhất, sau này chúng ta còn phải cùng nhau cả đời, chẳng lẽ anh cứ hở một tí là lại nói cám ơn với em, thế thì xa lạ lắm."
"Ừm, vợ à, em nói đúng, anh sẽ nghe em, sau này sẽ không nói nữa."
"Em muốn sau này sẽ mặc cho anh càng thêm đẹp trai, để mọi người xem xem c·ô·ng chồng em đẹp t·r·a·i thế nào."
Hạ Đồng nói xong, như là nghĩ đến cái gì đó, nhíu mày nói: "Nhưng em chỉ muốn anh là người mẫu chuyên dụng của riêng em thôi, mặc cho anh đẹp trai như vậy, lỡ bị người phụ nữ khác để ý thì sao, không được, vẫn là không thể cho anh ăn diện quá thu hút."
Hạ Đồng lắc lắc đầu, kiên quyết nói.
Chu Tấn Bắc bật cười vì bộ dạng rối r·ắ·m của vợ, "Vợ à, đừng lo lắng, anh là của em, trong lòng anh chỉ có một mình em, anh sẽ không trêu chọc ai đâu, yên tâm đi."
Nghe được lời của Chu Tấn Bắc, Hạ Đồng ngay lập tức nghĩ thông suốt, vì thế nở nụ cười tươi tắn rạng rỡ, khí p·h·ách tuyên bố với Chu Tấn Bắc: "Em đây xưa nay chưa từng keo kiệt, nhưng có một việc em không thể hào phóng được, đó chính là —— anh là của em."
Nói xong hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Chu Tấn Bắc nghĩ thì ra gặp được người hợp, hẳn là như ánh tà dương gặp gỡ ánh tà dương, như mùa thu gặp gỡ lá r·ụ·n·g, tất cả câu chuyện đều p·h·át sinh vào đúng thời điểm.
Hạ Đồng nghĩ hai trái tim chân thành tương ngộ, hai đôi tay ấm áp dắt nhau, em bước vào đúng thời điểm để trở thành vợ anh, còn anh vào đúng thời điểm sưởi ấm trái tim em...
Bạn cần đăng nhập để bình luận