Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 362: Lại là một năm năm mới khi (length: 8599)

Hai người ăn cơm xong, liền bận rộn, Hạ Đồng cùng Chu Tấn Bắc ở trong phòng viết câu đối.
Hạ Đồng vung bút lông viết, viết xong liền đắc ý trước mặt Chu Tấn Bắc, "Chu Tấn Bắc, ngươi xem ta viết này, 'Thuận buồm xuôi gió hàng năm tốt; vạn sự như ý từng bước cao', hoành phi: Cát tinh cao chiếu."
"Thế nào, rất bình dân đúng không!"
Chu Tấn Bắc cười cười, nhìn câu đối của nàng, bình luận: "Rất tốt, câu đối giản dị, chữ viết xinh đẹp tuyệt trần đoan chính, so với chữ viết năm ngoái có tiến bộ, xem ra đã bỏ không ít công sức."
"Đó là đương nhiên, ta lén có thời gian đã luyện chữ không ít, khẳng định là có tiến bộ mà! Câu đối phòng cha để ngươi viết đi! Ta muốn xem ngươi viết."
Chu Tấn Bắc tiếp nhận bút lông trên tay Hạ Đồng, đem tay áo hướng lên trên vén một chút, viết viết, ba hai cái c·ô·ng phu liền xong một bộ câu đối.
Hạ Đồng đứng ở bên cạnh hắn đọc, "Thượng liên: Tiếp t·h·i·ê·n Thụy tuyết t·h·i·ê·n gia nhạc, hạ liên: Tặng tuổi hoa mai vạn đóa hương, hoành phi: Toàn gia sung sướng."
Hạ Đồng chắp tay sau lưng đứng ở sau lưng hắn, giơ lên mi nói ra: "Ngươi đây không phải là muốn áp ta qua a! Câu đối của ta viết đơn giản như vậy, ngươi lại phi muốn viết cao nhã một chút."
Chu Tấn Bắc buông bút lông trong tay xuống, cưng chiều s·ờ s·ờ mũi Hạ Đồng.
"Ta nào có, ta chỉ là đột nhiên nghĩ đến ý cảnh của tấm câu đối này dường như t·h·í·c·h hợp mà thôi."
Hạ Đồng cũng cười cười, "Hì hì, ta chỉ là tùy t·i·ệ·n nói thôi, bất quá chữ b·út lông của ngươi viết rất đại khí a, ta so với ngươi viết kém chút, ta vẫn là t·h·í·c·h ngươi viết hơn."
"Tức phụ, ta t·h·í·c·h chữ của ngươi viết."
"Ha ha, lại đang nịnh nọt ta."
Chu Tấn Bắc cười nói: "Ta nói thật lòng mà ngươi còn không tin."
Hạ Đồng gật gù đầu, "Không tin." Lại vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Đồng chí Chu Tấn Bắc, đừng lề mề nữa, viết mấy chữ Xuân với chữ Phúc đi, chúng ta liền dán thôi!"
Dưới sự thúc giục của Hạ Đồng, Chu Tấn Bắc viết xong mấy chữ Xuân với chữ Phúc, hai người lại bận lên bận xuống ở cửa phòng dán câu đối.
Dán xong, Hạ Đồng vỗ vỗ tay, "Chúng ta dán xong rồi ngươi đi sang phòng cha giúp ông ấy dán đi, lại cùng nương ở đó một lát, tuy rằng nàng không nhớ rõ ngươi nhưng nàng vẫn còn nhớ thương ngươi, ngươi cứ ở đó cùng nàng nhiều một chút."
Chu Tấn Bắc "Ừ" một tiếng, lại nói ra: "Lát nữa ta trở về giúp ngươi chuẩn bị cơm tất niên."
Hạ Đồng khoát tay, "Ngươi cứ sang đó với nương đi! Ta nào thật sự cần ngươi giúp, buổi tối mọi người cùng nhau ăn cơm, ta chuẩn bị vài món thức ăn bưng qua là được, không cần phải rườm rà như vậy, rất đơn giản."
Chu Tấn Bắc không nói gì, cầm câu đối đi sang phòng của nhị lão.
Hạ Đồng cũng tiếp tục bận chuyện của nàng ở gian bếp đơn sơ này, nhìn mái nhà lung lay sắp đổ, Hạ Đồng nghĩ thầm hai ngày nay Chu Tấn Bắc có thời gian thì nhờ hắn làm lại một chút.
Trước kia nhờ Chu Tấn Đông giúp đỡ tùy t·i·ệ·n làm thôi, cũng không chú trọng lắm, chủ yếu sợ phiền toái hắn, hiện tại Chu Tấn Bắc trở về, trong nhà có thêm tráng lao động thì việc này liền có người làm, sai hắn làm cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Hạ Đồng cũng đang suy nghĩ đêm nay nên chuẩn bị những món gì bưng sang nhà lớn, để cả nhà ăn cơm, cũng không thể quá keo kiệt nhưng cũng không thể quá nổi bật, nếu không sẽ khiến các chị em dâu khác trong lòng không thoải mái.
Hạ Đồng cũng chưa từng thấy quan hệ nhân mạch lại khó chịu như vậy, quả thực là ở trong một tập thể lớn, muốn suy xét rất nhiều sự tình nha!
Suy nghĩ một hồi lâu, Hạ Đồng trong lòng nắm chắc, lần trước trong thôn g·i·ế·t h·e·o mua t·h·ị·t vẫn còn chưa ăn hết, còn lại khoảng một cân rưỡi, Hạ Đồng ngâm p·h·át một ít nấm khô dại, cùng nó kho t·h·ị·t, nấm khô này vẫn là Hàn Nguyệt cho nàng vẫn chưa ăn hết, vừa lúc dùng tới, món chính này coi như là đủ rồi.
Hạ Đồng lại từ không gian lấy ra mấy đoạn lạp xưởng, tính toán c·ắ·t thành lát rồi hấp, món này cũng là một món ăn cực kỳ ngon.
Còn tính toán hấp một chậu canh trứng gà lớn, bọn trẻ khẳng định sẽ t·h·í·c·h ăn, đây cũng là một món mặn, món ăn quá nổi bật thì Hạ Đồng cũng không dám từ trong không gian lấy ra dùng, nếu không mọi người hỏi lấy ở đâu ra thì còn khó nói hơn.
Nghĩ món mặn như vậy là đã chuẩn bị đủ rồi, trừ nàng ra thì những phòng khác phỏng chừng cũng sẽ chuẩn bị, buổi sáng nàng còn thấy Hàn Nguyệt đang g·i·ế·t gà, Lý Á Nam thì đang s·á·t cá, Vương Thúy Nga thì sáng sớm đã không thấy đâu, không biết là chuẩn bị cái gì.
Không nói đến những cái khác, chỉ riêng việc nhà Chu ăn tết thôi cũng đủ thấy bài diện không nhỏ rồi, cuối cùng Hạ Đồng quyết định làm một đ·ĩa lớn món tủ của mình là món khoai tây sợi chua cay, bốn món ăn này có mặn có chay, Hạ Đồng cảm thấy rất ổn.
Lại nhào bột, tính làm một nồi lớn bánh bao ngô, vậy là món chính với món ăn đều đã có đủ cả.
Hạ Đồng đang bận s·ố·n·g, thì Chu Tấn Tây lại đến.
Hạ Đồng hỏi: "Tam ca, sao huynh lại tới đây?"
Chu Tấn Tây cười nói: "Ta bên kia định viết câu đối, muốn mượn các ngươi một chút giấy đỏ với bút lông."
"Được ạ! Vừa lúc ta bên này viết xong rồi, Tấn Bắc sang bên cha mẹ giúp họ dán rồi."
Nói xong Hạ Đồng vào phòng nhặt giấy đỏ với bút lông còn chưa dọn dẹp ở trên bàn, đưa cho Chu Tấn Tây.
Lấy được giấy với bút, Chu Tấn Tây cười nói: "Vậy Tam đệ đi về trước viết câu đối đây."
"Vâng."
Nhìn theo bóng lưng của Chu Tấn Tây, Hạ Đồng vẫn còn có chút sững s·ờ; trước đây nhìn hắn thì không có cảm giác gì, bởi vì Chu Tấn Bắc không có ở nhà, hiện tại Chu Tấn Bắc trở về cứ không quen khi nhìn thấy hai gương mặt giống nhau, cảm giác cứ là lạ.
Tuy rằng khí chất của hai người không giống nhau, nhưng thị giác thì vẫn cho người ta cảm giác giống nhau a! Cảm giác này rất kỳ quái, dù sao nàng vẫn là có chút không quen, nàng không biết Lý Á Nam có có cảm giác giống như nàng hay không.
Chu Tấn Tây đi rồi, Hạ Đồng cứ tiếp tục vào bếp bận việc.
Bên này Chu Tấn Tây vừa mượn được giấy với bút trở về phòng, vừa vào phòng liền nhìn thấy Vương Thúy Nga đang bưng một khuôn mặt tươi cười ngồi ở trong phòng hắn.
Hắn kinh ngạc nói: "Tam tẩu, tẩu đây là. . ."
Lý Á Nam nói: "Tam tẩu tới tìm chúng ta xin câu đối."
Vương Thúy Nga nhìn giấy với bút trên tay Chu Tấn Tây, cười nói: "Ôi chao, Tam đệ đây là đi mượn giấy với bút đấy à, mau mau, viết cho nhà Nhị tẩu mấy đôi câu đối đi."
"Ta vừa trên sân nhìn qua, liền thấy chỉ có hai nhà ta với các ngươi là không dán câu đối, nói là nhà lão đại với nhà Lão Tứ cũng thật đấy, chúng ta không phải là anh em của họ chắc? Đây chẳng phải là chuyện thuận tay thôi sao? Cũng không chuẩn bị cho chúng ta một chút."
Chu Tấn Tây nhíu mày, "Nhị tẩu, anh em chúng ta đã phân gia rồi, Đại ca với Tứ đệ cũng đâu có nghĩa vụ giúp ta chuẩn bị, họ chuẩn bị cho cha là được rồi."
Vương Thúy Nga vỗ đùi, "Ai da, ta đâu có nói là họ không nên, xem Tam đệ huynh giữ gìn ghê cơ, cứ họ là anh em của ngươi, Nhị ca của ngươi thì không phải à? Chẳng qua là ta với Nhị ca chữ to không biết mấy chữ, con cái lại còn nhỏ, thì làm sao mà viết câu đối được chứ, cũng đâu có như các ngươi, dù sao gì thì con của Đại ca cũng có học thức, ta với Nhị ca thì có cái gì đâu!"
Chu Tấn Tây nói: "Nhị tẩu, ta cũng không phải ý đó, chuyện câu đối nếu không nói với chúng ta một tiếng là được chứ gì, ai mà không cho tẩu viết đâu! Có vài lời thì đừng nói vậy, người ta nghe được lại không hay, làm như chúng ta xa lánh tẩu vậy."
"Đều là người một nhà, cứ hòa thuận với nhau thì tốt; chắc họ cũng không nghĩ nhiều như vậy đâu."
"Tẩu chờ chút, ta viết cho tẩu xong ngay đây."
Nói xong, Chu Tấn Tây t·r·ải giấy ra, viết viết, hắn viết cho Vương Thúy Nga trước, không bao lâu liền viết xong.
"Ôi chao, vẫn là Tam đệ được đấy, người làm c·ô·ng tác văn hoá có khác, chữ này viết ra, ta không biết cũng cảm thấy hay."
"Vậy ta đi về trước đây."
Lý Á Nam đưa Vương Thúy Nga ra khỏi phòng, về phòng, nàng cười nói: "Nhị tẩu của chúng ta ngày nào mà chẳng có ấm ức trong lòng, vừa còn kể cho ta một đống chuyện Đại tẩu với Tứ đệ muội, may là huynh vào phòng, nếu không thì muội bị nàng làm phiền ch·ế·t mất."
Chu Tấn Tây thở dài một hơi, nói: "Nhị tẩu như vậy, người phiền nhất không phải là muội, cũng không phải là chúng ta, người phiền nhất chắc là Nhị ca rồi."
"Nhị tẩu kiểu người này, cũng không biết Nhị ca làm sao mà chịu đựng được nàng nữa, nếu là muội, chắc muội đã sớm bỏ chạy rồi ấy chứ, lần này tới đã nghe hết sự tích của nàng rồi, đau cả đầu."
Lý Á Nam nghe xong liền cười ha ha, nàng cảm thấy có đôi khi Chu Tấn Tây cũng rất thú vị...
Bạn cần đăng nhập để bình luận