Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 198: Cửa hàng bách hoá sản phẩm có tì vết (length: 7419)

Về đến nhà, Hạ Đồng liền nằm vật ra trên ghế sofa phòng khách, lăn lộn cả ngày hôm nay, thật đúng là có chút mệt mỏi.
Đợi đến khi trở lại trạng thái bình thường, Hạ Đồng liền vào phòng tắm trong không gian tắm rửa một cái, vừa mệt vừa nóng, cũng không muốn nấu cơm, lại tìm chút đồ ăn bên trong, cứ vậy giải quyết bữa tối.
Vì mua quạt điện, sức gió còn rất tốt, nửa đêm ngủ đôi khi còn phải đắp chăn mỏng, cho nên Hạ Đồng cũng không có làm đá từ trong không gian ra.
Ngày hôm sau, Hạ Đồng ngủ một giấc tới hơn chín giờ, khi tỉnh dậy Hạ Đồng giật mình, dậy trễ quá, tối qua ngủ quá say, sáng nay hẹn Phương Phương đi dạo cửa hàng bách hóa.
Hạ Đồng vội vàng rời g·i·ư·ờ·n·g rửa mặt, đơn giản chỉnh trang lại, ăn vội một cái bánh mì, liền vội vã chạy đến địa điểm hẹn với Phương Phương.
Vừa đến trung tâm thương mại, Hạ Đồng đã thấy Phương Phương vẻ mặt sốt ruột nhìn qua nhìn lại đồng hồ trên cổ tay.
Thấy Hạ Đồng, Phương Phương nói: "Sao giờ này ngươi mới tới! Đều qua hơn nửa tiếng, tớ còn tưởng cậu không đến chứ."
"Xin lỗi nha! Tớ ngủ quên, ai, tại tớ xếp lịch nghỉ ngơi quá kín, hôm qua hẹn người khác, hôm nay không nên hẹn cậu, hôm nay hẹn cậu, hôm qua không nên hẹn người khác, làm tớ xoay mòng mòng, sức lực k·h·ô·n·g theo kịp a!"
Phương Phương cười nói: "Cậu đang nói luyên thuyên cái gì thế? Tớ nghe không hiểu gì cả."
Hạ Đồng xua tay, "Cậu nghe không hiểu thì thôi! Không quan trọng, chính tớ cũng lẩm bẩm linh tinh thôi mà."
Bất quá Hạ Đồng thật nhớ đời, lần sau nghỉ phép nhất định phải chừa cho mình một ngày, nếu không chạy sô với người lười biếng như nàng mà nói, thật sự rất mệt.
Hạ Đồng q·u·a·n s·á·t hai mắt Phương Phương, hôm nay Phương Phương mặc một bộ váy liền áo màu xanh sẫm thêu hoa, chân đi đôi giày da trâu mõm vuông màu đen không khóa, thoa chút phấn, trông đặc biệt nhẹ nhàng khoái hoạt xinh đẹp.
Ngược lại nhìn mình, vì ngủ quên, tùy ý tìm một bộ quần áo mặc, chỉ là bộ đồ ở nhà bình thường nhất, cũng không kịp trang điểm, thật sự là hoàn toàn mặt mộc a!
Hạ Đồng trêu ghẹo: "Phương Phương, hôm nay cậu ăn mặ·c rất xinh nha."
"Đúng thế, ra ngoài dạo phố sao có thể không trang điểm một chút, bình thường đi làm bận quá, cũng không có thời gian, con nhà tớ lại b·ị· ·t·h·ư·ơ·n·g, mấy ngày nay càng mặc kệ hình tượng, sắp thành bà thím già rồi."
"Chứ sao, hôm nay bà nội tớ vất vả lắm mới mang con đi tham gia hoạt động, tớ vất vả lắm mới đi ra ngoài với cậu, nếu không trang điểm một chút, thì còn ra thể thống gì."
Hạ Đồng nghe Phương Phương nói, cười cười, "Con cậu thế nào rồi, b·ị· ·t·h·ư·ơ·n·g đỡ hơn chưa? Còn kêu đau không?"
"Đỡ hơn nhiều rồi, nếu không thì bà tớ cũng không dẫn nó đi tham gia hoạt động, bác sĩ nói tháng sau có thể tháo bột, chỉ là bó bột đi lại không t·i·ệ·n, phải có người bế, còn lại đều không sao cả, sinh long hoạt hổ."
"Vậy thì tốt, cậu cũng có thể yên tâm làm việc."
"Tiểu Hạ, chúng ta vào trước đi! Lát nữa đồ giảm giá bán hết thì không hay, hôm nay chúng ta cũng có nhiệm vụ, thấy t·h·í·c·h hợp thì mua nha."
Hai người vào trung tâm thương mại, tầng một mấy quầy hàng đã chật kín người, quầy hàng bị người vây kín như nêm cối, khỏi cần nghĩ, chỗ đông người, chính là nơi có hàng giảm giá.
Phương Phương lôi kéo Hạ Đồng đi lên trước, cũng chen vào, chỉ nghe thấy trong đám người có người hô: "Tôi muốn vải bông, sao lại không có, tôi đến từ sớm, căn bản không thấy các người bán, sao lại hết rồi."
Người bán hàng nói: "Xin lỗi, q·u·ý kh·á·c·h, số lượng vải bông có hạn, thật sự là hết rồi."
"Không thể nào, căn bản là không thấy các người lấy ra, đây không phải là nói d·ố·i trắng trợn sao?"
"Kh·á·c·h hàng, xin lỗi, đích x·á·c là đã bán hết, cô có thể xem cái khác."
"Tôi biết ngay là người bán hàng các cô tư t·à·ng tư chia, tôi biết ngay các cô cứ hễ có đồ có lỗi gì, muốn bán giá đặc biệt, người bán hàng các cô chắc chắn sẽ ưu tiên chọn đồ tốt trước."
"Nhất định là các cô cho đám cô dì chú bác này nọ chọn trước hết rồi, giờ lại bảo tôi hết, bắt tôi xếp hàng lâu như vậy, quá đáng thế?"
"Nếu không có các cô còn làm hoạt động gì, chẳng phải là lừa người sao? Tôi đến từ sớm tinh mơ, các cô nhất định phải cho tôi một sự c·ô·ng bằng."
Người bán hàng mặt đỏ lên, lén lút làm vậy ai cũng làm thế cả, có lỗi gì đều lén lút ưu tiên chọn, đây cũng là chỗ t·i·ệ·n lợi của c·ô·ng việc.
Nhưng đây là bím hàng c·ô·ng khai, ai cũng biết, bị vị đại tỷ này nói toạc ra thế này là lần đầu "Đại tỷ, thật sự xin lỗi, thật là không còn, cô xem có thể xem loại vải khác không, vải bông cũng rất tốt, lần này cũng là giá đặc biệt, tôi chọn cho cô vài tấm tốt, được không?"
Vị đại tỷ kia rất cố chấp, "Không được, tôi chỉ muốn vải bông kia, con gái tôi rất t·h·í·c·h, thứ khác nó không cần, chỉ thích cái đó, cô mau tìm xem, biết đâu trong kho các cô còn có?"
Người bán hàng có chút khó xử, có hay không nàng biết rõ nhất, mười mấy tấm vải bông có lỗi kia, vừa đến hôm qua đã bị lén giật sạch, giờ đâu còn.
"Thật sự không có, có thì đã lấy ra rồi, đại tỷ làm khó tôi cũng vô dụng, còn bao nhiêu người muốn mua đồ, cô đừng làm ảnh hưởng người khác, phía sau cô còn nhiều người muốn mua lắm đấy."
Người phía sau vội nói: "Đúng đấy, cô không mua thì đừng chậm trễ chúng tôi, tôi còn nhiều thứ muốn mua lắm, người ta bảo vải bông hết rồi thì thôi, mua thứ khác đi, cô làm ầm lên cũng vô ích."
"Đúng vậy! Người bán hàng cũng chỉ đi làm thôi, cô cứ mua cái khác đi, lát nữa hàng giảm giá khác cũng hết thì cô làm sao."
"Tôi còn có việc nữa, cho tôi mua trước đi!"
Vị đại tỷ kia thấy mọi người mỗi người một lời, cũng không tiện nói thêm gì.
Chỉ là vẫn còn tức tối lẩm bẩm, "Tôi nói vốn là sự thật, sao giờ lại như vậy, đám người có phúc lợi lại chiếm của dân chúng thấp cổ bé họng, đây chẳng phải là bắt nạt người sao?"
Lời đại tỷ nói thật ra cũng có lý nhưng việc này mọi người đều biết cả, chỉ là mọi người không giống vị đại tỷ này c·h·ế·t cái tâm như vậy thôi, ai bảo người ta c·ô·ng tác t·i·ệ·n lợi, có cách nào, làm sao tranh, tranh lại người ta sao?
Thật ra Hạ Đồng không hứng thú lắm với mấy sản phẩm có lỗi này, trong không gian của nàng thứ gì mà không có, không cần chen chúc đoạt làm gì.
Nàng thật không biết, hóa ra hôm nay trung tâm thương mại bán hàng giảm giá là mấy thứ đồ có lỗi này, nếu không thì hôm nay nàng đã không đến, người chen người có gì hay, huống chi đồ tốt trong hàng có lỗi đã bị người ta chọn hết, còn lại toàn hàng dởm, chẳng có gì hấp dẫn nàng cả...
Bạn cần đăng nhập để bình luận