Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 406: Dưới lầu tiếng huyên náo (length: 7349)

Liên tục mấy ngày, cuộc sống mùa hè vẫn thật bình tĩnh, mỗi ngày đi làm rồi tan tầm, ngày tháng trôi qua rất đầy đủ.
Một ngày đến giờ tan việc, Hạ Đồng tan tầm về nhà, xe đạp một mạch đến dưới lầu, liền nghe thấy một tràng ầm ĩ.
Hạ Đồng nghe thấy một trận ồn ào truyền đến.
"Tào Ngọc, ngươi cái con nhỏ mất nết kia, ngươi mê hoặc nhi tử ta rồi đòi phân gia, tiền lương cũng không đưa cho ta, ngươi có tâm địa gì, ngươi gả vào rồi, làm nhà ta gà chó không yên, ngươi cái sao chổi xui xẻo, ngươi không c·h·ế·t tử tế được."
"Cái nhà Tào các ngươi có thể dạy dỗ ra cái thứ tốt đẹp gì chứ, nhất định là 'thượng bất chính hạ tắc loạn', nuôi ra cái loại con gái đến h·ạ·i người a!"
Tào mẫu tức giận lớn tiếng mắng: "Ngươi cái lão già k·h·ốn k·h·iếp kia, còn nói con gái ta như thế, ngươi phun toàn phân vào mồm, ngươi ăn nhiều phân lắm sao? Là chúng ta Tào gia tính tình quá tốt rồi, quen thói ngươi hễ tí là lại đây ầm ĩ."
"Tiền lương con trai ta vì sao phải giao cho ngươi, nó không có vợ chắc? Đàn ông các ngươi tiền lương sao không giao cho bà nội nó đi, ngươi ở nhà diễu võ dương oai coi như xong, ở nhà ta cũng dám ra oai, cái mặt ngươi lớn thật đấy!"
"Bà con lối xóm phân xử cho xem này! Có nhà ai bà bà xen vào việc nhà của hai người trẻ tuổi, ngày ngày chăm chăm vào con trai, không cho nó gần vợ mình, có cái kiểu đó không hả? Đây không phải là ai to tiếng, người đó có lý đâu."
Mọi người xôn xao bàn tán.
"Đúng đấy, con cái lớn rồi thì có cuộc sống của con cái, cứ thích xía vào cuộc sống của nó, thế thì ai mà ưa cho được?"
"Bà ta tiếc con trai ấy mà!"
"Tiếc thì đừng có cho nó cưới vợ chứ! Tôi thấy nhiều lần rồi, ngày nào cũng đến ầm ĩ, cũng thiệt thòi người Tào gia tính tình tốt."
"Phải đấy, thường ngày nhìn Tào thẩm tính tình tốt thật, bị chọc tức cũng mắng người ta rồi kìa."
"Nếu mà có ai dám kh·i·n·h d·ễ con gái tôi như thế, tôi cũng phải chửi cho."
"..."
Mọi người bàn tán không ngớt, Tào Ngọc cũng có chút tức giận.
"Nếu ngươi có gì bất mãn, đi tìm con trai ngươi mà nói, ngươi giày vò ta làm gì, ngươi đừng tưởng ta dễ b·ắ·t n·ạ·t."
Vậy lão bà hai tay c·h·ố·n·g nạnh, "Ta n·h·ổ vào, đồ hồ ly tinh, có giỏi thì đừng về đây, cứ bám lấy nhà mẹ đẻ ấy, ngươi về xem ta có lột da ngươi không."
Tào Ngọc cười lạnh nói: "Yên tâm đi! Ta sẽ không về làm gì, ta đâu có cái sở thích bị n·g·ư·ợ·c đ·ã·i, về cho ngươi bắt nạt à! Đồ đạc ta đã chuyển ra ngoài rồi, hai ngày nữa chúng ta sẽ đi tìm nhà, thuê phòng đắt mấy ta cũng thuê, không để ngươi cái mụ phù thủy này chọc tức nữa."
"À, quên nói cho ngươi biết, tiền thuê phòng là dùng tiền con trai ngươi vất vả k·i·ế·m được đấy nhé, ta tiêu hết sạch, về sau mỗi tháng đều tiêu hết, khỏi để ngươi rảnh rỗi mà nhớ thương."
"Còn nữa đồ hồi môn của ta đều đã cầm về hết, ngươi về nói cho con gái ngươi biết, đừng có mà thèm thuồng đỏ mắt nữa, nhìn mà gh·ê tởm, gần ba mươi tuổi rồi mà không ai thèm lấy, đáng đời."
Lão bà đôi mắt tức giận đỏ bừng, dang hai tay ra định nhào về phía Tào Ngọc.
"Con t·i·ệ·n nhân này, ngươi dám làm như thế, ngươi dám tiêu tiền của con trai ta, ta với ngươi chưa xong, còn dám mắng con gái ta, ngươi muốn ăn đòn hả."
Tào Ngọc còn trẻ, đừng thấy người gầy mà sức không nhỏ, nàng nhanh nhẹn tránh được đòn t·ấ·n c·ô·n·g của lão bà , ngược lại đẩy lão bà ngã xuống đất.
"Ngươi cái mụ phù thủy già này, đừng có được đà lấn tới, còn muốn đ·á·n·h ta, ngươi tưởng mình là cái thá gì chứ."
Lão bà tr·ê·n mặt đất kh·ó·c lóc om sòm, nhất quyết không chịu đứng lên, hai tay đ·á·n·h vào đầu gối, gào khản cả giọng, "Ông t·h·i·ê·n ơi là ông t·h·i·ê·n, cái thời buổi gì mà con dâu đ·á·n·h bà chồng t·h·i·ê·n lý bất dung a! Gia môn bất hạnh a! Rước phải cái con hồ ly tinh, làm con trai ngoan ngoãn hiếu thảo của ta bỏ cả mẹ, đến cả lão nương nó cũng không cần."
"Ta số khổ quá mà! Sao nhà lại rước phải cái loại con dâu này, lại còn có bà thông gia không biết lý lẽ như thế, bà con lối xóm phải cảnh giác cao độ nhé! Nghe nói Tào gia còn có một cô con gái út nữa đấy, ngàn vạn lần đừng có cưới nhé! Không thì gia đình không yên đâu!"
Tào mẫu hai mắt trừng trừng nhìn bà ta, "Ngươi cái đồ già k·h·ốn n·ạ·n kia, ngươi mới đáng c·h·ế·t ấy. Con Ngọc nhà ta ngàn vạn lần không nên mới phải lấy vào cái nhà không ra gì như nhà ngươi, vào hang sói, một nhà toàn lũ khốn nạn, toàn bắt nạt nó, đáng bị t·h·i·ê·n lôi đ·á·n·h c·h·ế·t."
"Còn dám bôi nhọ nhà chúng ta, nhà ta làm sao, Tào gia ta môn phong đoan chính đấy, ngươi quản tốt nhà ngươi đi, có cái con gái già ế ở nhà kìa, lo thân đi, con gái ta không lo ế chồng đâu."
"Ngươi cứ ầm ĩ đi, ngươi cứ việc ầm ĩ, cái màn kịch của ngươi chưa hát đủ lời còn gì, ngươi cứ hát tiếp đi, bà con hàng xóm ai cũng biết mặt ngươi rồi đấy, ngươi không biết x·ấ·u h·ổ thì cứ việc."
Nói xong bà lôi k·é·o con gái bên cạnh nói: "Ngọc Nhi, theo mẹ về nhà, mặc cái mụ già này ở đây mà làm yêu."
Lão bà chỉ vào bóng lưng của họ mà mắng: "Vô nhân tính a! Có bà thông gia như thế thì đúng là khổ tám đời, một nhà không ai c·h·ế·t tử tế được."
Người bên cạnh không nhịn được, nói: "Biết đâu nhà người ta p·h·át giác ra có bà thông gia như bà mới là đen đủi tám kiếp ấy chứ?"
Lão bà trợn mắt nhìn người đó, "Ngươi nói ai đấy hả, đồ không ra gì."
"Ngươi bị c·h·ó d·ạ·i hả, tóm được ai là c·ắ·n người đấy."
Lão bà vùng vằng từ dưới đất b·ò dậy, định đ·á·n·h người.
Người kia giật mình, vội vã bỏ đi.
Lão bà thấy không ai đứng về phía mình, cũng không tiện nán lại, hùng hùng hổ hổ bỏ đi.
Bà ta vừa đi, mọi người lại bắt đầu bàn tán.
"Bà lão này cũng thật là vô lý hết sức, chửi bới những lời đó khó nghe thật, nghe mà bẩn tai."
"Nhà Tào cũng đủ xui xẻo, gặp phải bà thông gia như thế, mệt tim đủ đường."
"Sau này ta dặn con gái ta chọn chồng, phải mở to mắt mà nhìn, nếu mà gặp phải cái loại nhà chồng như thế, có mà tước đoạt m·ạ·n·g sống."
"Con gái bà chưa chắc đã nghe bà, con gái lớn rồi, có ý nghĩ của nó chứ, bà xem, cô con gái lớn nhà Tào ấy, người ta tự chọn đối tượng đấy, bố mẹ chẳng phải lúc đó không đồng ý đó sao, mà có xoay chuyển được nó đâu."
"Không nghe lời, ta sẽ không nh·ậ·n nó, chúng ta là vì tốt cho nó thôi, nếu mà sống không tốt, chẳng phải là làm chúng ta đau lòng sao?"
"Cũng đúng, làm cha mẹ cũng khó khăn thật."
"..."
Hạ Đồng lẫn trong đám đông, nghe những lời bàn tán của bọn họ, nghe lọt một tai, rồi lên lầu về nhà.
Hạ Đồng tối không muốn nấu cơm, liền vào siêu thị không gian ở lầu một khu ẩm thực, tìm một ít món mình t·h·í·c·h ăn, ăn no xong lại đi dạo một vòng trong siêu thị không gian, đi dạo sau bữa ăn, một mình xoay xoay cũng không có ý gì, một lát sau liền đi ra .
Hạ Đồng ở phòng k·h·á·c·h nằn dài tr·ê·n ghế sô pha, vừa ăn trái cây vừa để đầu óc trống rỗng, đã lâu không được tận hưởng những khoảnh khắc nhàn nhã thoải mái như thế, lúc nào cũng bận rộn viết bản thảo, hoặc là làm chuyện khác...
Bạn cần đăng nhập để bình luận