Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 454: Tiểu Hồng tương lai (length: 7619)

Lúc xế chiều, Hạ Đồng ngồi ở trong sân trên bàn đá vẽ kiểu dáng đồ, Tiểu Hồng ở một bên nhìn xem.
Tiểu Hồng nhìn những bức kiểu dáng đồ xinh đẹp từ tay Hạ Đồng vẽ ra, cảm thấy rất không thể tưởng tượng, mắt nàng sáng lấp lánh, vẻ mặt bị thu hút.
Nàng nhịn không được mở miệng nói: "Hạ tỷ, tỷ vẽ đồ cũng quá dễ nhìn, năm ngoái tỷ ở tiệm may nhà gia gia em vẽ, cái hình đó đã đặc biệt kinh diễm, hiện tại càng vẽ càng tốt."
"Ta đây cũng là quen tay hay việc, dạo này ta vẽ không ít đồ, tốc độ cũng nhanh hơn nhiều."
"Em thật hâm mộ tỷ, tỷ giỏi quá, em chỉ biết may quần áo, không biết t·h·iết kế quần áo, nếu em có thể vẽ như tỷ thì tốt rồi."
Hạ Đồng dừng động tác trong tay, nhìn về phía Tiểu Hồng, "Tiểu Hồng, em có muốn học vẽ không, ta dạy em."
Tiểu Hồng kinh ngạc nói: "Em... Tỷ dạy em, em học được không?"
"Đương nhiên học được, nhưng em muốn vẽ đồ thì trước phải học vẽ tranh, cái này không khó, dù sao sau này em có cả đống thời gian, ta sẽ dạy em, nhưng sư phó dẫn vào cửa, tu hành xem cá nhân, chuyện này cần tự em cố gắng, phải bỏ c·ô·ng sức."
Tiểu Hồng k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g nói: "Hạ tỷ, em sẽ thật tốt học, em không sợ khổ, em t·h·í·c·h may, cũng t·h·í·c·h t·h·iết kế quần áo, em nhất định sẽ rất nghiêm túc."
Hạ Đồng cười cười, "Ừm, em có quyết tâm là được, ta sẽ từ từ dạy em."
"Tiểu Hồng em lén lút thường ngày có thời gian thì nên đọc nhiều sách, niệm nhiều chữ chút thì tốt hơn, sau này có lợi cho em, nếu không phải hiện tại thời cơ không tốt, ta thật sự muốn đưa em đi học, con gái phải niệm nhiều chữ một chút, có thể càng khai thác tầm mắt, tương lai đường cũng dễ đi hơn, lựa chọn cũng nhiều hơn một ít."
Tiểu Hồng ngượng ngùng gãi đầu, nhăn nhó mặt nói: "Hạ tỷ, em không phải người có số đọc sách, cứ nhìn thấy sách là đầu em đau, gia gia cũng bảo em đọc nhiều sách nhưng em kiên trì không nổi, cái khác em đều làm được, nhưng đọc sách với em mà nói hơi khó."
Hạ Đồng cười nói: "Nhìn em sinh ra dung mạo thông minh lanh lợi như vậy, hóa ra là không thích đọc sách à, nhưng không sao, sau này em ở bên cạnh ta, có ta thúc giục, em nhất định sẽ học tốt."
"A!" Tiểu Hồng vẻ mặt đau khổ kêu lên.
Hạ Đồng xoa đầu nàng, "Phải cố gắng nha! Chúng ta cùng nhau cố gắng."
Hạ Đồng cảm thấy tuổi Tiểu Hồng rất vừa, chờ khôi phục thi tốt nghiệp tr·u·ng học nàng vẫn chưa tới 20, 18-19 tuổi, là cái tuổi rất tốt, có thể thử sức một phen, t·h·i đại học một lần, t·h·i đậu thì sau này cả cuộc đời của nàng sẽ không giống như vậy.
Hy vọng nàng hiểu được khổ tâm của mình, nàng cũng muốn cho nàng về sau sống càng ngày càng tốt, cái này xem Tiểu Hồng có chịu thua kém hay không, có biết cố gắng hay không.
Tiếp theo Hạ Đồng chuẩn bị cho Tiểu Hồng một cái bản t·ử, mấy chiếc b·út chì, dạy nàng một ít kỹ xảo vẽ tranh.
Tìm một ít bản vẽ nàng từng vẽ cho nàng vẽ theo, mọi sự học tập từ vẽ bắt đầu.
Cả viện im phăng phắc, hai người đều đang yên lặng vẽ.
Liên tục mấy ngày, Hạ Đồng từng bước làm công việc của mình, sau khi tan việc cùng Tiểu Hồng tán gẫu, dạy nàng vẽ, cuộc s·ố·n·g này lại trôi qua thật bình tĩnh.
Tiểu Hồng cũng dần t·h·í·c·h ứng với cuộc sống cùng nàng, hơn nữa mỗi ngày đều rất vui vẻ.
Một ngày sau khi tan việc, nàng cầm bản vẽ đã vẽ xong đến xưởng quần áo, vì đến ngày nàng cùng Lương trợ lý hẹn giao bản thảo.
Thấy Lương trợ lý, Lương trợ lý vẫn rất nhiệt tình với nàng, lần này không chỉ có hai người bọn họ thương lượng vấn đề bản vẽ, vì lần này Chương Hoài Tiên cũng ở đó.
Lương trợ lý đưa Hạ Đồng trực tiếp đến văn phòng Chương Hoài Tiên, Hạ Đồng ngồi trên sô pha, ngồi rất ngay ngắn cùng Chương Hoài Tiên ở cùng một chỗ liền không có cảm giác tùy ý như với Lương trợ lý.
Chương Hoài Tiên thấy bộ dáng của nàng, nhịn không được cười lên, "Sao thế? Đi cùng ta không tự nhiên, sợ ta?"
"Ta vừa rồi còn nghe em cùng Lương trợ lý ở bên ngoài cười cười nói nói, miệng sắp được đến sau gáy rồi, sao thấy ta lại nghiêm túc vậy?"
Hạ Đồng nghĩ bụng, chính ngươi tạo cảm giác áp bức mạnh bao nhiêu, chính ngươi không biết à? Gì mà miệng nàng được đến sau gáy, có khoa trương vậy không.
Nghĩ thì nghĩ, nàng vẫn tươi cười, nói: "Không có không tự nhiên ạ! Cũng không phải sợ anh, chỉ là anh là đại lão bản của em nha! Em hơi câu thúc cũng bình thường thôi, cảm giác áp bức trên người anh đâu phải ai cũng sánh được."
Chương Hoài Tiên "Ha ha" cười phá lên, "Không sợ ta là tốt; ta ở chung với em vẫn tương đối thoải mái, nếu em cũng sợ ta thì ta quá thất bại."
"Chương tiên sinh anh nói quá lời."
Chương Hoài Tiên cầm bản vẽ từng tấm xem lại, vẻ mặt rất chăm chú.
Xem xong, hắn để bản vẽ lên bàn, nói: "Tiểu Hạ em vẽ càng ngày càng tốt, cũng không có gì phải sửa, xem ra em đã hiểu rõ nhu cầu bên này của chúng ta, vẽ kiểu dáng trang phục đều rất chuẩn x·á·c, lượng tiêu thụ bên ta cũng rất tốt, ta không nhìn lầm em."
Được Chương Hoài Tiên khen, Hạ Đồng trong lòng cũng rất vui, vì thành quả của nàng được nh·ậ·n đồng.
Hắn vẫy tay, Lương trợ lý liền hiểu ý hắn, từ tr·ê·n bàn cầm một phong thư lại đây, đưa cho Hạ Đồng.
Không cần mở ra Hạ Đồng liền biết bên trong là gì, là tiền t·h·iết kế, giống như bình thường.
Hạ Đồng cũng không ngại ngùng, nói cám ơn, bỏ phong thư vào trong túi.
Sau đó Chương Hoài Tiên lại hàn huyên với nàng một hồi, chuyện gì cũng nói, Hạ Đồng cũng đưa ra ý kiến của mình về các loại chuyện làm ăn, Chương Hoài Tiên cũng nghiêm túc nghe, thường khen ngợi đề nghị của nàng.
Có những điều Hạ Đồng nói rất vượt mức, Chương Hoài Tiên chưa từng nghe, Chương Hoài Tiên lúc nghe thấy rất hứng thú, thỉnh thoảng đưa ra thắc mắc, Hạ Đồng cũng kiên nhẫn giải t·h·í·c·h cho hắn.
Càng nghe Chương Hoài Tiên càng thấy Hạ Đồng rất không tầm thường, suy nghĩ, kiến thức của nàng, thật sự vượt quá tưởng tượng của hắn, tuyệt không giống cô nương từ n·ô·ng thôn lên.
Hắn cảm thấy nàng thần bí, kỳ lạ, cho hắn một cảm giác rất khác biệt, hắn cũng không biết phải hình dung thế nào.
Nghe xong, hắn nói: "Tiểu Hạ, ta thấy em còn lợi h·ạ·i hơn ta, những ý nghĩ này của em quá đặc biệt, em nghĩ ra thế nào vậy?"
Hạ Đồng vừa nghe thầm than không ổn, mình vừa được đà là lại nói hết ý nghĩ của mình, chuyện này đối với Chương Hoài Tiên có phải quá vượt mức không, nàng quá vui nên không chú ý điểm này, vẫn là k·h·i·n·h· ·t·h·ư·ờ·n·g.
Nàng giải t·h·í·c·h: "Đều là do em nhàn rỗi sinh nông nổi, nghĩ bậy bạ thôi, Chương tiên sinh đừng nghe em nói lung tung."
Chương Hoài Tiên quan s·á·t nàng vài lần, "Vậy hả? Nghĩ bậy mà cũng lợi h·ạ·i vậy, Tiểu Hạ em thật là một nhân tài. Nếu không phải em có c·ô·ng tác, ta thực sự muốn em làm dưới tay ta đấy."
Hạ Đồng "Ha ha" cười, "Chương tiên sinh anh quá khen em rồi, em chỉ là một người tầm thường thôi, đều là nói bừa."
Hạ Đồng quyết định quản tốt cái miệng của mình, Chương Hoài Tiên là người thông minh lanh lợi như vậy, nếu để hắn p·h·át hiện ra gì đó thì không tốt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận