Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 580: Một nhà ba người (length: 7244)

Hạ Đồng nghe thấy tiếng liền quay đầu, liền thấy một bóng dáng quân nhân màu xanh mạnh mẽ rắn rỏi đứng ở đó.
Nàng đầy mặt vui mừng gọi: "Chu Tấn Bắc."
Chu Tấn Bắc cười đi đến trước mặt nàng, ôm lấy Tiểu Lục, cầm lấy đồ vật trong tay nàng.
Tiểu Lục cao hứng ôm cổ Chu Tấn Bắc, "Ba ba, ngươi đến đón ta chúng ta."
Chu Tấn Bắc hôn lên khuôn mặt nhỏ của hắn, "Đúng vậy a! Đến đón ngươi" hắn ước lượng sức nặng tr·ê·n tay, "Ngươi tiểu gia hỏa này lại nặng không ít, ở nhà mụ mụ cho ngươi ăn cái gì ngon thế."
Tiểu Lục "Ha ha" cười khúc khích.
Chu Tấn Bắc nhìn về phía Hạ Đồng ở một bên, "Tức phụ, ngươi vất vả rồi, mang th·e·o tiểu t·ử này, dọc th·e·o đường đi rất mệt mỏi đi!"
"Cũng còn tốt, tr·ê·n xe lửa mọi người rất tốt, thấy ta mang th·e·o hài t·ử đi ra ngoài, cũng rất thông cảm."
Chu Tấn Bắc khẽ gật đầu, "Vậy là tốt rồi."
Một nhà ba người ra khỏi nhà ga, bên ngoài đã có xe đang đợi bọn họ.
Hạ Đồng cười nói: "Vẫn là ngươi đến tiếp đón gặp mặt tương đối tốt, còn có xe."
Lên xe, tiểu chiến sĩ lái xe "Vui tươi hớn hở" gọi nàng một tiếng tẩu t·ử.
Hạ Đồng cảm thấy tiểu chiến sĩ thật đáng yêu, cũng cười đáp lời.
Dọc th·e·o đường đi Tiểu Lục đều rất hưng phấn, một là đi xa, hai là gặp được ba ba mà hắn t·h·í·c·h nhất.
"Chu Tấn Bắc, Bạch Dương cùng Đường Mỹ Chi thế nào, cuộc sống của đôi tiểu phu thê bọn họ trôi qua ổn chứ!"
"Rất tốt, bọn họ còn sinh một bé gái, mới mấy tháng tuổi, đáng yêu vô cùng."
Hạ Đồng cười nói: "Trong thư ta nghe Tiểu Đường nói, mười câu nói thì có chín câu không rời con gái nàng, xem ra cũng rất hạnh phúc."
Xe đến nhà thuộc viện, Hạ Đồng vào sân, liền bị một số người vây lại.
Có một vài khuôn mặt quen thuộc, cũng có một vài khuôn mặt xa lạ, đều rất lạ lẫm vây quanh nàng.
"Ôi chao, đây là Tiểu Hạ à! Đã mấy năm không gặp, càng ngày càng trẻ ra."
"Nghe nói ngươi ở Kinh Đô lăn lộn rất tốt, thật là lợi h·ạ·i; trước kia khi ngươi ở đây đã cảm thấy ngươi không phải người bình thường, quả nhiên là không nhìn lầm."
"Mấy ngày hôm trước nghe Chu doanh trưởng nói ngươi muốn trở về, ta còn mong ngóng mấy ngày nay đấy?"
"Đứa bé này là con trai của ngươi à! Thật dễ thương, thanh tú vô cùng, xem cái mũi này, cao thật, đôi mắt này to bao nhiêu, có phúc khí a, sinh được một thằng bé mập mạp."
Hạ Đồng cười nói: "Cám ơn các vị tẩu t·ử, hôm nay ta vừa về đến nhà, ngày sau lại cùng các người chuyện trò."
Một bên có người nói ra: "Đúng vậy a! Đừng quấy rầy người ta một nhà ba người đoàn tụ."
Mọi người cũng rất biết lý lẽ, biết nàng vừa mới đến, cũng muốn nghỉ ngơi, cũng không có lại vây quanh nàng nữa.
Phòng ở vẫn là căn mà trước đây bọn họ ở, Chu Tấn Bắc mở cửa phòng, trang trí bên trong vẫn không có gì thay đổi, đều là những thứ nàng quen thuộc.
Chu Tấn Bắc nói: "Ga giường vỏ chăn ta đều thay mới, vệ sinh ta cũng quét dọn một chút, phòng bếp cũng không có gì để ăn, ta bình thường đều ăn ở nhà ăn."
"Các ngươi đói bụng không! Ta đi nhà ăn chuẩn bị đồ ăn cho các ngươi."
Còn chưa đợi Hạ Đồng t·r·ả lời, Tiểu Lục liền giành trước nói: "Ba ba, Tiểu Lục đói bụng, Tiểu Lục muốn ăn cơm."
Nói xong hắn còn làm bộ s·ờ s·ờ bụng của mình, chứng minh hắn là thật sự đói bụng.
Chu Tấn Bắc thả hắn xuống, "Được, sao có thể để Tiểu Lục của chúng ta bị đói chứ! Ta đi lấy cơm cho con ngay."
Hạ Đồng nói: "Hay là ta cùng Tiểu Lục cùng nhau đi nhà ăn ăn đi! Đỡ phải anh qua lại chạy."
"Không sao, các em ở nhà nghỉ ngơi đi! Anh đ·á·n·h cơm rất nhanh sẽ về."
Chu Tấn Bắc cầm cà mèn ra cửa.
Hạ Đồng nhìn Tiểu Lục kia với bàn tay nhỏ bẩn thỉu đã s·ờ soạng tr·ê·n xe lửa, rửa bằng nước sạch cho hắn, còn rửa mặt, chính mình cũng rửa mặt một chút, không thì luôn cảm thấy nhờn dính.
Đem hành lý mang đến chỉnh lý một phen, đồ ăn vặt đều sắp xếp lại một chút.
Vừa mới thu dọn xong; Chu Tấn Bắc liền trở về.
Hắn mở cà mèn ra, một nhà ba người liền vây quanh bàn ăn ăn.
Tuy là cơm đ·á·n·h từ nhà ăn về, nhưng nhìn vẫn rất phong phú.
Chu Tấn Bắc nói: "Chu sư phó nhà ăn biết em trở về cố ý làm thêm cho anh hai món xào."
Hạ Đồng ăn một miếng thức ăn, "Thảo nào, bảo sao mà hương vị tốt như vậy; xem ra Chu sư phó đối với anh vẫn trước sau như một t·h·í·c·h đấy nhỉ!"
"Anh được nhờ lại còn ăn được cả tiểu táo."
Chu Tấn Bắc gắp một đũa đồ ăn cho nàng, cười nói: "Ông ấy không phải t·h·í·c·h anh, trước kia ông ấy đối với em chẳng phải là tốt vô cùng sao, ông ấy đối với em ấn tượng cũng rất tốt."
"Ông ấy cũng không phải kiểu yêu ai yêu cả đường đi, ông ấy vẫn là chọn người."
Hạ Đồng cười nói: "Vậy xem ra mị lực nhân cách của ta vẫn rất lớn, thật đáng để ta vui mừng."
Đột nhiên nàng nghĩ tới chuyện gặp Vương Cửu Muội ở nhà ga, thuận miệng kể cho Chu Tấn Bắc nghe.
Chu Tấn Bắc nghe xong trầm tư một lát, "Cứ mặc kệ cô ta đi! Người lớn như vậy rồi, nên tự chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình đi."
Hạ Đồng nhẹ gật đầu, "Không mặc kệ cô ta thì còn có thể làm sao? Chỉ là cảm thấy cô ta đáng thương thật."
Hai người đều thở dài một hơi, cũng không nói gì thêm.
Tiểu Lục ngồi một ngày xe lửa, sau khi hưng phấn ban đầu, chỉ còn lại mệt mỏi, ăn cơm xong, Hạ Đồng rửa mặt cho hắn xong, hắn liền ngủ.
Buổi tối Hạ Đồng cùng Chu Tấn Bắc nằm tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g hàn huyên rất lâu, nửa năm không gặp, cả hai muốn biết quá nhiều chuyện của nhau.
Bất tri bất giác trong lúc nói chuyện, Hạ Đồng cũng ngủ th·i·ế·p đi.
Ngày thứ hai, nàng tỉnh dậy thì Chu Tấn Bắc đã không còn ở bên cạnh.
Chờ nàng tỉnh lại thu dọn xong, Chu Tấn Bắc đã tập thể dục buổi sáng xong, đ·á·n·h điểm tâm trở về.
Nàng cùng Tiểu Lục ăn xong điểm tâm, nói: "Hay là em đi chợ mua thức ăn cho mấy ngày, tự mình nấu ăn, anh cũng không cần mỗi ngày đ·á·n·h cơm cho chúng em, em sợ chậm trễ việc huấn luyện của anh."
"Anh cũng không bận, đ·á·n·h cơm cho hai mẹ con ăn không thành vấn đề, các em cũng không đợi bao lâu, anh sợ em nấu cơm vất vả, thôi đừng nấu, ăn sẵn không phải tốt hơn sao."
"Mùa hè nấu cơm cũng rất nóng, cũng là việc vất vả, hai mẹ con cũng ăn không hết bao nhiêu, cũng đừng tự làm khổ mình."
Hạ Đồng nghĩ cũng phải, hưởng thụ nhiều hơn một chút không phải tốt hơn sao? Còn nấu nướng gì, nếu chính Chu Tấn Bắc đều nói như vậy, nàng cũng bớt phải tìm việc cho mình.
Buổi sáng, Đường Mỹ Chi tìm tới cửa, vừa thấy Hạ Đồng, cô ấy đã muốn k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g muốn k·hó·c.
"Tiểu Hạ, cuối cùng cậu cũng về rồi, tớ đã mấy năm không gặp cậu, nhớ cậu muốn c·h·ế·t, không có cậu, tớ cô đơn đ·ộ·c quá."
"Cậu không giao bạn bè khác à!"
"Có giao, nhưng tớ cảm thấy không ai tốt bằng cậu; cậu mới là người chân thật nhất, tớ ở chung với cậu mới thoải mái."
Hạ Đồng nhìn đứa bé trong n·g·ự·c nàng, vội vàng đón l·ấ·y, "Đây là con gái của cậu à! Tròn trịa hồng hào đáng yêu quá."
"Đúng không! Tớ cũng thấy con gái tớ đáng yêu."
Hạ Đồng cười cô ấy, "Xem cậu t·h·í·c·h chưa kìa."
Tiểu Lục từ trong nhà đi ra, ôm lấy đùi Hạ Đồng, "Mụ mụ, ai là dì xinh đẹp này vậy ạ!"
"Đây là bạn của mụ mụ, con phải gọi dì Đường."
Tiểu Lục ngọt ngào gọi một tiếng, "Dì Đường."
Đường Mỹ Chi cười đến híp cả mắt, s·ờ s·ờ đầu của hắn, "Con là Tiểu Lục đúng không! Dễ thương quá."
Bạn cần đăng nhập để bình luận