Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 303: Thêm người (length: 7767)

Hạ Đồng cũng không muốn cùng Kim chủ nhiệm ở trong cái bầu không khí khách khí, xã giao này.
Trực tiếp hỏi: "Kim chủ nhiệm, bản thảo thứ hai đang trong quá trình viết, không có vấn đề gì, ngài còn có chuyện gì sao?"
Kim chủ nhiệm cười ha hả nói: "Tiểu Hạ, ngươi vẫn là tính tình nóng nảy như vậy."
"Là như vầy, lúc trước cho ngươi tổ tiểu tổ, là ta không suy nghĩ chu đáo, liền phái cho ngươi hai người mới như vậy, là ta sai lầm."
"Ta nghĩ lại cho tiểu tổ của ngươi thêm một ít người, ngươi thấy thế nào?"
Hạ Đồng nhíu mày, "Tổ của chúng tôi tạm thời đủ người, ba người chúng tôi vừa mới phối hợp tốt; không muốn thêm người nữa vào, nếu không không hợp nhau dễ dẫn phát mâu thuẫn trong tổ, ảnh hưởng đến tiến độ viết bản thảo."
"Hợp, sao lại không hợp, ta chọn cho ngươi đều là người có kinh nghiệm làm việc lão luyện đó."
Nghe đến đây Hạ Đồng liền hiểu, nhất định là có người nói gì đó trước mặt Kim chủ nhiệm, đề nghị gì đó, nếu không sẽ không đột nhiên như vậy.
Hạ Đồng hỏi: "Ai vậy! Người muốn gia nhập tổ của chúng tôi là ai?"
Kim chủ nhiệm cười nói: "Mạc Gia Cầm và Vương Minh của tổ 2 đó! Hai người bọn họ cũng coi là c·ô·ng nhân viên kỳ cựu, vào tổ ngươi, còn có thể giúp ngươi một chút, để ngươi giảm bớt gánh nặng, ta thấy bản thứ nhất không tệ, bản thứ hai khẳng định không có vấn đề, đến lúc đó lượng c·ô·ng việc của các ngươi nhiều, áp lực quá lớn, có người chia sẻ là việc tốt."
Hạ Đồng không biết nói gì, không biết là chủ ý của Mạc Gia Cầm hay là của Vương Minh kia, nàng không muốn Mạc Gia Cầm có nhân phẩm như vậy, còn có Vương Minh kia, nàng thực sự không muốn nói, ham ăn biếng làm, giao bản thảo chậm trễ, cả ngày chỉ muốn lười biếng, nàng đã thấy hắn bị lãnh đạo tổ 2 mắng mấy lần.
Nàng thật sự không muốn dạng người như vậy, chẳng phải là thêm phiền cho nàng sao? Nàng vốn đã đủ bận rộn, không muốn sau này ngày nào cũng phải thu dọn cục diện rối rắm phía sau hắn.
Hạ Đồng nhàn nhạt nói: "Kim chủ nhiệm, ngài chẳng lẽ đang nói đùa với ta, chút vốn liếng của hai người bọn họ, ngài không thể so ta rõ ràng hơn sao, ngài muốn tổ của tôi giải tán cứ việc nói thẳng, đừng dọa tôi như vậy."
"Tiểu Hạ à! Sao có thể chứ, hai người mới kia cũng có thể làm tốt, bọn họ chắc chắn có thể làm tốt; ngươi cho bọn họ một cơ hội, bọn họ vẫn còn một ít nhiệt huyết."
Hạ Đồng cười nhạo một tiếng, "Có tài hoa? Ngươi x·á·c định? Nếu thật sự như lời ngươi nói vậy, tổ 2 sao bỏ được đưa bọn họ cho tổ của tôi, ta cũng không phải kẻ ngốc, Mạc Gia Cầm thì đừng hòng, có nàng thì không có ta, còn Vương Minh cái thứ đó, ngài muốn thả hắn vào tổ ta, phải cho ta một cái lý do t·h·í·c·h hợp đi! Tổ của chúng tôi không phải muốn ai cũng được."
Kim chủ nhiệm không ngờ Hạ Đồng lại c·ứ·n·g rắn như vậy, không nể mặt mũi ông ta chút nào.
Ông ta có lý do gì, Vương Minh chính là con lươn trơn trượt, xảo quyệt, ai cũng gh·é·t bỏ hắn, nhưng sau lưng hắn lại có chút quan hệ, không thể không dùng hắn, nên mới muốn Hạ Đồng k·é·o hắn, thấy nàng cũng có bản lĩnh, không ngờ nàng lại khó nói chuyện như vậy.
Kim chủ nhiệm cau mày nói: "Mạc Gia Cầm ngươi không cần thì thôi đi! Ngươi là tr·u·ng tâm của tiểu tổ, nàng nào có quan trọng bằng ngươi, không muốn chung tổ với nàng thì thôi."
"Vương Minh thì khó quản giáo thật, lại lười biếng, những điều này ta đều biết, nhưng hắn cũng có ưu điểm, tuy rằng lười, nhưng viết bản thảo vẫn không thành vấn đề, hắn cũng p·h·át biểu không ít văn chương, có bộ ph·ậ·n rất không tệ, hắn chỉ là quen láu cá, lâu dần nên không được mọi người t·h·í·c·h."
"Chỉ cần dẫn dắt hắn thật tốt, hắn c·ô·ng tác không thành vấn đề, người trẻ tuổi mà, t·ậ·t x·ấ·u nhiều, không thể tùy t·i·ệ·n vứt bỏ hắn, cho hắn một cơ hội, ngươi cứ nhận hắn trước đi, nếu không được ta lại điều hắn đi."
Hạ Đồng nghĩ một chút, cảm giác có lẽ mình thật sự có thành kiến với hắn, Kim chủ nhiệm nói cũng đúng, không thể không cho người ta cơ hội.
Kim chủ nhiệm là lãnh đạo, Hạ Đồng không muốn ầm ĩ quá khó coi, đành phải gật đầu, "Vậy được, vậy thì để hắn qua thử xem đi! Không được tôi sẽ không giữ hắn."
Kim chủ nhiệm cao hứng nói: "Được được được, hắn không được thì không cần ngươi nói, ta cũng sẽ không để hắn ở lại chỗ các ngươi, hiện tại các ngươi là tổ vương bài, ta không thể tự chuyển cục đá đ·ậ·p vào chân mình."
Buổi chiều, Hạ Đồng đang ngồi viết bản thảo nghiêm túc, trong văn phòng ồn ào lên.
"Vương Minh, ngươi thật sự gia nhập tổ Tiểu Hạ rồi hả."
"Được đó! Có tiền đồ."
"Bây giờ ai mà không biết làm việc cùng Tiểu Hạ là tốt nhất."
"Có phải hay không ngươi lén lút tặng quà cho Kim chủ nhiệm, sao ông ta lại coi trọng ngươi như vậy?"
"Nào có, ta còn dám tặng quà cho ông ta, đương nhiên là tài hoa của ta bị ông ta nhìn trúng rồi."
"Thôi đi, sao ngươi không lên trời luôn đi, bản thảo của ngươi lần nào cũng nộp muộn nhất, còn tài hoa."
"Sao ngươi cứ bám lấy khuyết điểm duy nhất của ta không tha vậy! Sao không nhìn những điểm nhấp nháy khác của ta, ta vẫn rất ưu tú mà."
"Ta cũng phục ngươi, không biết ngươi nói ra được những lời này như thế nào."
"Có gì mà không nói được, đây chính là sự thật mà."
"..."
Hạ Đồng bĩu môi, cái Vương Minh này cũng thật là trương dương, thật là tự kỷ, Kim chủ nhiệm coi trọng hắn cái rắm ấy! Chỉ là chê hắn đáng gh·é·t, mới tìm chỗ để an trí hắn thôi.
Chính mình đây cũng là hết cách mới nhận hắn, không biết hắn lấy đâu ra tự tin, thối tha như vậy, tự cảm thấy mình giỏi.
Phương Phương nói: "Cái tên Vương Minh kia, sao lại ở dưới trướng ngươi vậy."
"Kim chủ nhiệm an bài, chúng ta chỉ là nhân vật nhỏ, chỉ có thể chấp nhận."
Hạ Đồng không cam lòng hỏi lại: "Hắn thật sự kém cỏi như vậy à! Ngươi nói làm lòng ta rối bời."
"Cũng không hẳn, người cũng tốt, tại ta quen mồm nói vậy thôi, trừ lười một chút, thực lực cũng không tệ, ta xem văn của hắn viết, hành văn được."
"Nếu thật sự dạy dỗ hắn một chút, nói không chừng sẽ có kinh hỉ bất ngờ đó, thật ra mọi người thường có thành kiến khi nhìn người, ta cũng vậy, nếu ở chung sâu hơn có lẽ sẽ khác?"
"Ngươi đừng nghĩ xấu quá, cứ thế nào thì cứ thế đó; trước kia cũng là ba người làm việc, chẳng phải cũng không có vấn đề gì sao, nếu hắn không ra gì, ngươi cứ làm như ba người, đừng coi hắn là người là được rồi."
Hạ Đồng phì cười thành tiếng, "Phương Phương à, nếu Vương Minh nghe được câu này của ngươi chắc phải k·h·ó·c c·h·ế·t, ầm ĩ nửa ngày còn không coi hắn là người."
"Ta biết mà, lòng ta không hẹp hòi như vậy đâu, hắn bình thường cũng không có gì ma s·á·t với ta, vài lần giao tiếp hắn cũng cười hì hì, ngược lại là dễ ở chung, không phải lười thì ta đã bỏ qua cho hắn rồi!"
"Giống như Kim chủ nhiệm nói, ai mà không có khuyết điểm, ngay cả chính ta cũng có nhiều khuyết điểm, ta cũng lười, ta chỉ là dùng ý chí kh·ố·ng chế bản thân thôi, nếu không ta còn lười hơn hắn."
Nghĩ vậy, Hạ Đồng thoải mái hơn trong lòng, Kim chủ nhiệm đưa hắn qua cũng không khó chịu đến vậy, thật sự không thể chỉ nhìn vào khuyết điểm của người khác.
Nghĩ thông suốt rồi, Hạ Đồng muốn mở cuộc họp nhỏ, để mọi người giới t·h·iệu một chút, tốt x·ấ·u gì cũng nên biết nh·ậ·n thức một chút.
Nghĩ là làm, Hạ Đồng nói với mọi người một tiếng, sau khi tan việc mở cuộc họp mười phút, giới t·h·iệu một chút, mọi người không có ý kiến...
Bạn cần đăng nhập để bình luận