Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 486: Cùng khoản tình nhân hài (length: 7290)

Người bán hàng lấy ra mã số thích hợp, Chu Tấn Bắc thử một chút.
Chu Tấn Bắc xỏ thử giày lên chân, Hạ Đồng quan sát vài lần, nhẹ gật đầu, "Rất đẹp, ngươi đi như thế nào, thoải mái không?"
"Tốt vô cùng, ta cảm thấy được."
Hạ Đồng nói: "Vậy thì đôi này đi!" Nàng vừa cười, "Đàn ông mua đồ đúng là nhanh gọn, ngươi vừa xỏ lên chân đã mua rồi, mấy đứa con của chúng ta mang ra ngoài kia, còn đang chậm rãi chọn đấy!"
Chu Tấn Bắc cởi giày ra, mang đến quầy, nói: "Lấy đôi này, cái này đấy, phiền phức gói lại giúp ta."
"Ôi, được, đồng chí, gói ngay cho anh đây." Người bán hàng nhanh tay lẹ mắt đi mở phiếu.
Chu Tấn Bắc nhìn những đôi giày trắng ở trên giá, "Tức phụ, em có muốn mua một đôi giày trắng không, anh thấy em đi giày trắng vào, chắc chắn đẹp."
Hạ Đồng khẽ cười nói: "Em có giày trắng rồi, hơn nữa lại giống hệt đôi anh chọn, em cố ý mua cho anh một đôi giống vậy, để đi ra ngoài là giày tình nhân."
Chu Tấn Bắc nghi ngờ hỏi: "Giày tình nhân?"
"Là cái gì vậy!"
"Giày tình nhân là nam nữ hai người xỏ cùng một kiểu giày, để người ta vừa nhìn liền biết quan hệ của hai người."
Chu Tấn Bắc bừng tỉnh đại ngộ nói: "A, là như vậy à! Như vậy tốt quá."
Hai người thanh toán, cũng không chậm trễ thời gian, cầm giày rồi đi đến quầy giày cho ba đứa nhỏ.
Trước sau chưa đến mười phút đã giải quyết xong giày cho Chu Tấn Bắc, đúng là tốc độ.
Đại Nữu vẫn còn đang rối rắm muốn chọn đôi nào, nàng cầm một đôi giày da nhỏ mũi vuông và một đôi giày da nhỏ có quai hỏi Hạ Đồng, muốn nhờ nàng chọn giúp.
"Tứ thẩm, dì thấy đôi nào hợp với cháu, cháu không biết chọn."
Hạ Đồng quan sát hai đôi giày kiểu dáng khác nhau trong tay nàng.
Chỉ vào đôi giày da nhỏ có quai bên tay trái, nàng nói: "Chọn đôi này đi! Đôi này hợp với mấy đứa con gái mười mấy tuổi như các cháu, hơn nữa cũng rất dễ phối đồ."
"Đôi kia cũng đẹp, nhưng trưởng thành hơn, không hợp lắm, dì cho cháu lời khuyên đấy, còn lại tự cháu quyết định."
Đại Nữu cười bỏ đôi giày da mũi vuông xuống, cầm đôi giày da nhỏ có quai nói: "Vậy cháu nghe tứ thẩm chọn đôi này ạ."
"Lúc đầu dì cũng chọn trúng đôi này rồi, chỉ là thấy đôi nào cũng đẹp, nên nhất thời không quyết định được, thật ra nhìn kỹ thì đôi đầu tiên mình chọn vẫn là tốt nhất."
Tiểu Hồng và Chu Diệp không rối rắm như Đại Nữu, cũng đều chọn được đôi mình thích.
Chu Diệp không mất quá nhiều công sức để chọn giày, đi được là được, Tiểu Hồng là một cô bé có chủ kiến, chọn đôi nào là đôi đó.
Khi thanh toán tiền, Hạ Đồng mới phát hiện cả ba đứa đều chọn giày da giá khá rẻ, thật biết tiết kiệm, Hạ Đồng không biết phải nói gì.
Mua xong giày, Hạ Đồng lại dẫn chúng đi chọn một ít vải vóc, rồi đi dạo một lúc nữa, liền ra về.
Đi dạo cũng có chút mệt, Hạ Đồng lại là phụ nữ mang thai, càng mệt hơn, ở cung tiêu xã mua một ít tương dấm và đồ tạp hóa, cả đoàn người liền về nhà.
Về đến nhà, Hạ Đồng liền nằm trên ghế, nói: "Chiến lực của ta giảm nghiêm trọng rồi a! Lúc trước đi cả ngày không sao, bây giờ thì không được."
Đại Nữu cười nói: "Đấy là vì em bé trong bụng tứ thẩm nặng quá thôi, ảnh hưởng đến dì phát huy."
Hạ Đồng vui vẻ hớn hở nói: "Dì cũng thấy thế."
"Nhưng vừa nằm xuống là dì không muốn động đậy nữa."
Chu Tấn Bắc sờ đầu nàng, cười nói: "Vậy em đừng động nữa, cơm chúng ta làm cho, em cứ chờ ăn thôi!"
"Được thôi, phúc lợi của phụ nữ mang thai tất nhiên ta phải hưởng, làm nhiều món ngon vào nha!"
Hạ Đồng hưởng thụ phúc lợi không cần làm gì, chỉ xem bọn họ bận rộn trong bếp.
Ăn cơm trưa xong, mọi người nghỉ ngơi một lát.
Buổi chiều Hạ Đồng không muốn ra ngoài nhưng Chu Diệp lại muốn đi nhà bảo tàng ở Kinh Đô xem, Hạ Đồng không yên tâm để hắn đi một mình, nên bảo Chu Tấn Bắc đi cùng.
Tiểu Hồng và Đại Nữu lại càng không hứng thú với việc đọc sách, nên các nàng chọn ở nhà với Hạ Đồng.
Còn nữa, các nàng nóng lòng muốn lấy vải vóc hôm nay mua ra để may quần áo, đây mới là việc các nàng thấy hứng thú.
Buổi chiều, Chu Tấn Bắc và hai chú cháu Chu Diệp ra ngoài, Đại Nữu và Tiểu Hồng thu xếp may quần áo mới.
Tiểu Hồng nói: "Hạ Đồng, cậu vẽ cho bọn tớ mấy mẫu đi! Cậu vẽ quần áo đẹp nhất, tớ muốn cậu thiết kế cho bọn tớ."
Hạ Đồng sờ vào vải vừa mua, nói: "Tiểu Hồng, em cũng vẽ vời cùng chị một thời gian rồi, hay là tự em vẽ thử xem, chẳng phải em rất hứng thú với mấy việc này sao? Tự em thử xem sao."
Tiểu Hồng vẻ mặt khó xử nói: "Cái này... Cái này không được đâu! Em vẽ không đẹp, nhiều chỗ em còn không biết vẽ như thế nào, em sợ vẽ ra sẽ bị chê cười."
Hạ Đồng khích lệ nói: "Sao lại thế? Phải có gan thử mới được, không ai cười em đâu, chúng ta chỉ thấy em giỏi thôi, có gì chị sẽ chỉ cho em, có gì phải sợ."
Đại Nữu cũng nói: "Đúng đấy ạ! Nếu tứ thẩm đã nói vậy, Tiểu Hồng cứ thử xem sao đi! Được mặc quần áo do mình tự vẽ mẫu thì còn gì bằng."
Tiểu Hồng do dự một chút, cuối cùng cũng đồng ý, "Vậy được, vậy thì em thử xem ạ!"
Tiếp đó, Tiểu Hồng ngồi một bên vẽ, Đại Nữu ngồi bên cạnh xem, Hạ Đồng cũng ngồi một bên, vừa ăn dưa hấu, vừa thỉnh thoảng tán gẫu vài câu với các nàng.
Sau khi Tiểu Hồng vẽ xong, cầm hai bản vẽ cho Hạ Đồng xem qua.
Hạ Đồng tỉ mỉ xem bản vẽ của Tiểu Hồng, nói: "Tiểu Hồng dạo này em chăm chỉ ghê nha! Tiến bộ nhiều lắm đấy! Vẽ đẹp hơn nhiều rồi! Sau này phải mạnh dạn lên, vẽ nhiều vào, đừng sợ gì cả."
"Cũng đừng sợ mất mặt, coi như mất mặt, đấy cũng là đang không ngừng tiến bộ trong quá trình thử sức thôi!"
Chấm nhỏ gật gật đầu, "Em biết rồi."
Khen là khen, nhưng trong bản vẽ của Tiểu Hồng vẫn có một vài vấn đề, tiếp đó Hạ Đồng chỉ cho nàng một số chỗ, Tiểu Hồng lại sửa lại theo.
Cứ như vậy tới tới lui lui cuối cùng cũng thành công, Hạ Đồng cũng hết sức hài lòng, Tiểu Hồng bắt đầu dựa theo những gì ông dạy để vẽ rập quần áo trên giấy.
Hạ Đồng vẽ thì lành nghề, nhưng với mấy việc này không hiểu lắm, lại có chút hứng thú, liền đứng bên cạnh Tiểu Hồng xem, Đại Nữu phụ giúp.
Cứ thế bận rộn cả một buổi chiều, rập và các mảnh quần áo đều cắt xong, thời gian cũng không còn sớm.
Hạ Đồng bảo các nàng không cần phải gấp, ngày mai dùng máy may may cũng được.
Tiểu Hồng động đậy thân thể, "Bận rộn cả buổi chiều, bây giờ thả lỏng ra mới thấy mệt."
Hạ Đồng cười nói: "Vậy thì em vận động nhiều vào, cả buổi chiều ở trong phòng, khó chịu lắm đấy."
Tiểu Hồng cười vận động từ trên xuống dưới.
Đại Nữu từ giếng treo một quả dưa hấu lên, "Trời oi bức quá, chúng ta bổ dưa hấu ăn đi!"
Đại Nữu bổ dưa hấu xong, mọi người liền vây quanh bàn đá ăn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận