Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 93: Chu Tấn Bắc muốn thăng chức (length: 6800)

Chu Tấn Bắc trầm thấp bật cười, "Vậy ta nói thẳng nhé, tin tốt là hôm nay Lý chính ủy nói với ta, mấy năm nay ta lập rất nhiều c·ô·ng lao, có rất nhiều cống hiến, bỏ ra rất nhiều, t·r·ải qua tổ chức khảo s·á·t nghiêm khắc, quyết định thăng ta làm phó đoàn trưởng đoàn ba, ta sắp được thăng chức rồi, bổ nhiệm sẽ đến ngay thôi."
Hạ Đồng mắt sáng rực lên, vui vẻ nói: "Thật á? Chu Tấn Bắc, anh giỏi thật nha! Không phải đợt trước Hoàng doanh trưởng mới thăng phó đoàn sao? Anh ta hơn bốn mươi tuổi mới được làm phó đoàn, em thấy cũng phải thôi! Anh sang năm mới hai mươi chín, đã được lên phó đoàn, anh giỏi thật đấy, đỉnh của chóp!"
"Xem ra là anh là phó đoàn trẻ nhất quân khu rồi nhỉ?"
Chu Tấn Bắc nhẹ gật đầu, "Ừ, đúng vậy, trước mắt theo những gì được ghi lại thì việc thăng chức của ta tương đối nhanh."
Hạ Đồng cười nói: "Giỏi ghê! Xem ra em vớ được một anh chồng có tiềm năng rồi! Thế huynh đệ Bạch Dương của anh thế nào, có được thăng chức không, nghe nói anh ta cũng giỏi lắm."
Chu Tấn Bắc nh·e·o mắt, "Em hỏi hắn làm gì, em nên quan tâm đến chồng em là ta đây chứ."
Hạ Đồng véo mặt Chu Tấn Bắc, "Ấy da, anh ghen cái gì, chẳng qua là em nghe Lưu tẩu t·ử kể chuyện của hắn, nên tò mò hỏi thôi, anh kể cho em nghe đi mà."
"Bạch Dương á? Hắn cũng sắp thăng rồi, hắn muốn lên vị trí của ta, bây giờ không phải Bạch phó doanh trưởng mà là Bạch doanh trưởng."
"Vậy hắn cũng giỏi quá nhỉ! Hắn còn nhỏ hơn anh hai tuổi đấy, biết đâu sau này tiền đồ của hắn còn vô lượng hơn anh."
Chu Tấn Bắc nhẹ gật đầu, "Ừ, đúng vậy, hắn cũng rất ổn áp, trong đám của hắn thì hắn thuộc hàng ưu tú, làm việc rất hợp ý, cũng rất có đầu óc."
"Thì ra là vậy, thế ra Đường hộ sĩ có mắt nhìn người thật, sớm p·h·át hiện ra người chất lượng tốt."
Chu Tấn Bắc nghi hoặc hỏi: "Đường hộ sĩ nào cơ, Đường hộ sĩ là ai?"
"Ôi dào, không có gì Đường hộ sĩ đâu, anh đừng có hỏi nhiều, không liên quan đến anh đâu, còn tin x·ấ·u anh muốn nói là gì?"
Chu Tấn Bắc ngập ngừng nói: "Tin x·ấ·u là, là Lý chính ủy nói rõ với ta khoảng giữa năm, vào tháng bảy, ở Kinh Đô có một chương trình học tập sĩ quan cao cấp, lãnh đạo quân đội muốn đề cử ta đi học thêm, bảo là giúp ích cho việc tăng tiến sau này."
"Đây là tin tốt mà! Đi học thêm là bao nhiêu người muốn đi còn chẳng được ấy chứ! Lãnh đạo các anh nói đúng đấy, học thêm là tốt! Anh ngốc thế, đây là cơ hội tốt biết bao!"
"Nhưng mà, nhưng mà đi học thêm thì phải mất tận một năm, chúng ta sẽ phải chia xa, Kinh Đô lại xa xôi, ta thật không muốn xa em."
Hạ Đồng cười nói: "Chu Tấn Bắc, anh đúng là đồ ngốc, cơ hội tốt thế này nhất định phải đi, anh cứ mãi nhớ thương nhi nữ tình trường làm gì, nhất định phải đi đấy!"
"Hơn nữa, ai bảo là chúng ta phải chia xa, em có thể cùng anh đến Kinh Đô, em có thể tìm việc làm bên đó cùng anh, em còn chưa kể với anh đâu! Chính là cái nhà xuất bản mà em nộp bản thảo ấy, Thái chủ nhiệm ở nhà xuất bản đó, còn muốn mời em đến làm việc ở chỗ các chị ấy nữa!"
"Nên là anh đừng có lo lắng mấy chuyện không đâu, anh chỉ cần biết là, anh đi đâu em theo đó, chúng ta sẽ không xa nhau đâu, ngày mai anh nhất định phải nói với lãnh đạo là anh muốn đi, nghe chưa."
Chu Tấn Bắc cười nói: "Vợ à, em tốt thật."
Hạ Đồng cũng cười cười, không ngờ tối nay, Chu Tấn Bắc lại cho nàng một niềm vui lớn như vậy, nàng thật sự rất vui vì người đàn ông của nàng ngày càng tiến bộ!
Hạ Đồng ân cần gắp thêm cho Chu Tấn Bắc một bát canh gà nữa, "Ăn nhiều vào, đại anh hùng của chúng ta nhất định phải uống nhiều vào, bồi bổ cơ thể."
Buổi tối lúc đi ngủ, Hạ Đồng cao hứng ôm chặt Chu Tấn Bắc không buông, bị ôm chặt Chu Tấn Bắc toàn thân nóng bừng, thấp giọng nói gì đó bên tai Hạ Đồng, Hạ Đồng x·ấ·u hổ nói: "Anh có được không đấy!"
Chu Tấn Bắc khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng nói bên tai Hạ Đồng: "Vậy chúng ta thử xem."
Chu Tấn Bắc tắt đèn, chỉ để lại một chiếc đèn bàn, k·é·o chăn che hai người, ngọn đèn lờ mờ, g·i·ư·ờ·n·g gỗ rung rinh.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Đồng mở mắt ra, cảm thấy cả người đau nhức, Chu Tấn Bắc không còn trên g·i·ư·ờ·n·g, chắc là đã dậy sớm rồi.
Nàng đúng là coi thường Chu Tấn Bắc, cứ coi anh như b·ệ·n·h nhân, ai dè thân thể anh đã khôi phục tốt đến vậy; nhìn anh tối qua thì biết, quả thực khỏe mạnh quá sức, có thấy dáng vẻ yếu ớt nào đâu chứ! Hóa ra người hư nhược là mình mới đúng.
Sau khi tỉnh dậy, Hạ Đồng nhìn thấy cháo trong bếp vẫn còn ấm liền cười tủm tỉm uống cháo, không cần tự mình đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ thật là tốt.
Buổi sáng lính liên lạc đưa cho Hạ Đồng mấy phong thư cùng một cái bưu kiện, binh lính nói thư đã đến quân đội được một thời gian rồi, nhưng nhà Chu doanh trưởng vẫn luôn không có ai, nên thư vẫn chưa lấy được.
Hạ Đồng cảm ơn người lính, Hạ Đồng nhìn thoáng qua, đều là thư từ Kinh Đô gửi đến, trong đó có một phong thư và bưu kiện này là do Triệu t·h·iến t·h·iến gửi đến, Hạ Đồng bóc thư ra.
Triệu t·h·iến t·h·iến trong thư nói nhớ Hạ Đồng, kể chuyện sinh hoạt hằng ngày, nói đã nhận được đồ trang điểm Hạ Đồng gửi cho, còn hờn dỗi trách Hạ Đồng đã lâu không viết thư cho cô ấy, có phải quên m·ấ·t người bạn này rồi không, hỏi Hạ Đồng bao giờ có thời gian đến Kinh Đô chơi.
Hạ Đồng mở bưu kiện ra, trong túi có hai lọ sữa mạch nha, mấy cân kẹo sữa thỏ trắng, mấy túi bánh ngọt, hai tấm vải lụa như trù đoạn, Hạ Đồng s·ờ tay vào là biết hai tấm vải này không hề r·ẻ.
Hạ Đồng có chút buồn cười, con bé này đúng là có tính thật, người khác đối tốt với cô ấy một thì cô ấy phải đáp lại mười.
Còn có hai phong thư do nhà xuất bản Ánh Dương gửi đến, một phong là nhà xuất bản Ánh Dương viết thư khen ngợi nàng, cổ vũ nàng không ngừng cố gắng, sáng tác ra tác phẩm hay hơn, bên trong còn có đơn tiền nhuận b·út gửi lần trước.
Một phong là Thái Anh tự mình viết cho nàng, viết về công việc của chị ấy, còn thúc giục Hạ Đồng sớm gửi bản thảo, hỏi Hạ Đồng đã lâu không gửi bản thảo là có chuyện gì sao?
Hạ Đồng ở nhà cũ thực ra thời gian rảnh rỗi đã viết xong truyện, chỉ là hết việc này đến việc nọ quên m·ấ·t, Hạ Đồng tính ngày mai đi một chuyến ra thị trấn gửi thư, tiện thể xem hai anh em A Nặc sống thế nào.
Buổi tối ăn cơm xong, Hạ Đồng nói với Chu Tấn Bắc là muốn dùng thư phòng của anh một lát, Chu Tấn Bắc vung tay lên, nói cứ dùng đi, tối nay anh không đọc sách...
Bạn cần đăng nhập để bình luận