Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 405: Cùng Kim chủ nhiệm ý kiến không hợp (length: 7580)

Đến văn phòng, Kim chủ nhiệm vẫn kh·á·c·h sáo mời Hạ Đồng ngồi xuống, còn rót nước cho nàng uống.
Kim chủ nhiệm mãi không nói gì, thong thả uống trà, Hạ Đồng bị ông ta làm cho bồn chồn, nàng còn đang vội, còn một đống việc phải làm.
Nàng mở lời: "Kim chủ nhiệm, ngài tìm ta có việc gì không?"
Kim chủ nhiệm cười nói: "Ôi chao, Tiểu Hạ, cô quả nhiên vẫn n·ô·n nóng như vậy, không chờ được một chút thời gian."
"Là thế này, sáng nay Tiểu Mạc đến nói với ta, bản thảo của nàng cô vẫn không duyệt, nên nàng cảm thấy rất khổ não, không biết mình có vấn đề ở đâu, nên nhờ ta xem qua giúp, cho nàng xin ý kiến."
"Ta xem bản thảo của nàng, thấy viết tốt vô cùng! Ta thấy ổn mà! Cô đó! Đừng quá khắt khe, tàm tạm là được."
Hạ Đồng trong lòng rất bực bội, thì ra Mạc Gia Cầm nói người c·ô·ng đạo là Kim chủ nhiệm này à!
Nàng không nhịn được nói: "Vậy nàng có nói với ngài, tôi đã góp ý, chỉ là nàng không nghe theo thôi. Không phải tôi không duyệt cho nàng, chỉ là nội dung nàng viết không phù hợp với chủ đề kỳ này. Một đội, quan trọng nhất là đoàn kết, nàng làm đặc t·h·ù như vậy, tôi thấy không được."
"Nếu ngài xem qua bản thảo của nàng thì ngài cũng xem qua của những người khác đi! Ngài là chủ nhiệm, tôi tin năng lực nhỏ nhoi của ngài vẫn có, bản thảo có duyệt được hay không, trong lòng ngài hẳn là rõ hơn tôi."
"Tôi không biết vì sao ngài muốn bao che nàng, nhưng để bao che, trước hết phải c·ô·ng chính một chút. Ngài cũng biết tổ của tôi từ khi xây dựng đến giờ không dễ dàng gì, có thành tích thế này là do mọi người trong tổ bỏ ra rất nhiều công sức. Tôi không muốn một người khó hiểu nào đó làm tổn thương đội của tôi."
Kim chủ nhiệm bị Hạ Đồng nói đến mặt xanh mét, có chút tức giận vì nàng không nể nang, nói đi nói lại nói mình bao che người khác, không c·ô·ng bằng c·ô·ng chính.
Kim chủ nhiệm cau mày nói: "Tôi thấy nàng viết được mà, có gì không phù hợp, sao tôi không thấy? Cô đừng đem ân oán cá nhân vào c·ô·ng việc. Tôi đối xử với mọi người rất c·ô·ng chính. Cô cũng biết trong lòng cô không thoải mái với nàng, nên nhằm vào nàng, cố ý bắt bẻ, có nghĩ nàng cũng khó xử không?"
Hạ Đồng nói: "Đây vốn không phải là một chuyện, ngài đừng đánh tráo khái niệm."
"Trong mắt tôi cũng như nhau thôi, Tiểu Hạ à! Làm người đừng c·ứ·n·g nhắc quá, linh hoạt một chút."
Hạ Đồng thật không biết nói gì, nàng c·ứ·n·g nhắc khi nào, nàng chỉ có trách nhiệm với c·ô·ng việc của mình thôi.
"Không được, không phù hợp thì phải sửa. Ai trong chúng ta không sửa bản thảo năm sáu lần, ai không muốn bản thảo của mình càng tốt hơn, ai không muốn giao ra bản thảo tốt nhất. Làm người viết bản thảo, không được lười biếng."
Kim chủ nhiệm trầm mặt, "Sao tôi nói với cô mà không hiểu nhỉ! Bản thảo của nàng cứ vậy đi! Cô đừng bận tâm, cô quản tốt những người khác là được."
"Vậy Kim chủ nhiệm ngài là lãnh đạo, ngài nhất quyết vậy tôi cũng chịu, chỉ là có vấn đề gì thì ngài đừng chỉ trích tôi, cũng đừng trách tôi không ngăn cản."
"Vậy cô còn gì để nói không? Không có gì thì tôi xin phép về trước, sau này ngài muốn làm gì thì làm, khỏi báo tôi, dù sao ý kiến của tôi không quan trọng, ngài cũng không nghe. Gọi tôi đến chỉ chậm trễ thời gian làm việc của tôi."
Kim chủ nhiệm chỉ tay vào nàng nói: "Cô… cô…"
Kim chủ nhiệm tức đến không nói nên lời, Hạ Đồng lười để ý đến cơn giận của ông ta, mở cửa đi thẳng, cái phòng làm việc này nàng không muốn ở lại một giây nào, phiền c·h·ế·t nàng.
Sau khi nàng đi, Kim chủ nhiệm mới rống lên được câu: "Thật là vô p·h·áp vô t·h·i·ê·n!"
Hạ Đồng đi trên hành lang quanh co còn nghe thấy tiếng rống giận dữ của ông ta, không để ý mấy, tiếp tục đi về phía trước.
Về đến chỗ, Hạ Đồng trong lòng vẫn còn một bụng tức, quá kh·á·c·h khí rồi, Kim chủ nhiệm tức giận, nàng còn giận hơn ấy chứ! Chuyện gì thế này!
Từ sau khi nàng từ nhà lão gia trở về, việc gì ở đơn vị cũng không thuận, làm nàng nháo tâm. Nàng điều hòa nhịp thở, trấn an mình đừng tức giận, trong bụng có Bảo Bảo, tức giận không tốt.
Phương Phương thấy sắc mặt nàng không tốt, xích lại gần, "Có chuyện gì vậy? Sắc mặt cô không tốt lắm, Kim chủ nhiệm tìm cô làm gì?"
"Tìm tôi chắc chắn không có chuyện tốt. Nói sao tôi không duyệt bản thảo của Mạc Gia Cầm, còn nói mấy câu làm tôi tức."
"Sao? Nó đi mách?"
Hạ Đồng gật nhẹ đầu, "Chứ sao, hành vi của nó thật không biết nói gì. Tôi mới là lãnh đạo của nó đó, nó vượt cấp mách, mà Kim chủ nhiệm lại bênh nó chằm chặp, nói tôi một trận."
Phương Phương "Hừ" nói: "Tôi đã bảo rồi, nó chắc chắn có quan hệ bất chính với Kim chủ nhiệm, tôi sớm thấy giữa bọn họ không bình thường. Trước giờ có thấy ông ta giữ gìn nó như vậy đâu."
Nó ghé sát tai Hạ Đồng, nhỏ giọng nói: "Tôi cho cô biết một bí m·ậ·t, là hôm nghỉ trưa, tôi còn thấy hai người bọn họ cùng nhau đi xem phim đó! Lén lút thế thì quan hệ chắc chắn không bình thường."
"Chồng tôi hay đến đơn vị đón tôi, cũng q·u·en Kim chủ nhiệm, anh ấy còn muốn qua chào hỏi, bị tôi ngăn lại. Quan hệ của họ thế nào còn chưa biết chừng. Nếu tôi đi qua, không phải x·ấ·u hổ à, lại còn có thể lỡ dở chuyện, có khi còn bị vạ lây."
"Cô nói bọn họ có cái kia không?"
Hạ Đồng không hiểu hỏi: "Cái nào?"
Phương Phương huých vào tay nàng, "Thì cái kia ấy!"
Hạ Đồng lúc này mới phản ứng, "Chắc không đâu! Kim chủ nhiệm già như bố nó rồi, nó không đến mức mù vậy."
Phương Phương bĩu môi, "Cũng không chắc, trước danh lợi, cái gì cũng là phù vân. Kim chủ nhiệm có quyền ở đơn vị, nó còn để ý gì ông ta già hay trẻ, giúp được nó là được."
"Cô đừng nói bậy, người ta nghe thấy không hay."
"Tôi có nói quàng đâu, chẳng lẽ mắt tôi mù, thấy ở rạp chiếu phim không phải bọn họ chắc? Tôi rất tin mắt mình."
"Được rồi! Coi như vậy đi, cô đừng nói linh tinh nữa! Chuyện này không hay, ảnh hưởng không tốt."
Phương Phương vỗ vỗ n·g·ự·c, kiên định nói: "Yên tâm đi! Tôi không nói, tôi chỉ không nhịn được nói với cô thôi. Tôi còn muốn làm ở đơn vị này dài dài. Nếu Kim chủ nhiệm biết, ông ta coi trọng mặt mũi thế kia, lại keo kiệt, sao chứa nổi tôi."
"Chuyện này trong lòng tôi rất rõ, sẽ không làm chuyện hồ đồ. Có người tự cam chịu, có người bị sắc làm mờ mắt, mấy chuyện này không liên quan đến tôi, tôi rất tỉnh táo."
Hạ Đồng bật cười, "Không ngờ cô cũng là người có trí tuệ đấy!"
"Đương nhiên rồi, không nói với cô nữa, tôi viết bản thảo đây. Cô đừng bận lòng quá, kệ nó đi, bản thảo t·h·í·c·h ra thì ra, không thì thôi, cứ chờ kết quả rồi biết sai."
Hạ Đồng khẽ gật đầu, "Ừ, tôi biết rồi, tôi không quản nữa, càng quản càng thành người ngoài không được lòng."
Sau đó, Hạ Đồng tạm gác lại phiền não, chuyên tâm lo cho việc của mình…
Bạn cần đăng nhập để bình luận