Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 130: Đạp thanh (length: 7217)

Nghe được thông báo trên radio ở viện người nhà về 'Ngày 1 tháng 5 tới', Hạ Đồng mới ý thức được tháng 5 rốt cuộc đã đến, mấy ngày nay đều ở nhà luyện chữ viết bản thảo, quên hết cả thời gian.
Buổi tối Chu Tấn Bắc trở về, Hạ Đồng cười hì hì nói: "Chu Tấn Bắc, mùng 1 tháng 5 này ngươi trực ban, ngày mai hẳn là được nghỉ ngơi chứ? Chúng ta đi ra ngoài đ·ạ·p thanh đi!"
Chu Tấn Bắc cười nói: "Ở nhà buồn chết rồi chứ gì! Hai ngày nay ta được nghỉ, cùng ngươi ra ngoài dạo một vòng."
"Tốt nha tốt nha, ta sớm đã muốn đi ra ngoài nhưng không có ai đi cùng, ta một mình lại không muốn đi, Tiểu Đường dạo này cũng bận quá, bận đi làm, bận tìm đối tượng, chẳng rảnh để ý đến ta."
Ngày thứ hai hai người dậy rất sớm, Hạ Đồng sáng sớm chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, Chu Tấn Bắc mượn xe Jeep của quân đội, hai người cùng nhau đi ngoại ô đ·ạ·p thanh.
Hạ Đồng xuống xe, nhìn cây cối rậm rạp, cỏ cây tươi tốt, từng bãi cỏ xanh mướt một màu, hít hà mùi hương cỏ cây tươi mát, tâm tình vô cùng sảng k·h·o·á·i.
Tháng 4 đ·ạ·p thanh kỳ thật là tốt nhất, thời tiết không lạnh không nóng gió nhẹ thổi qua, vuốt ve mặt, ấm áp dễ chịu.
Tháng 5 thì đã sắp Lập Hạ tuy rằng không quá nóng, nhưng chắc chắn là không sảng k·h·o·á·i bằng tháng 4.
Nhưng mà có thể đi ra ngoài, còn được cùng người mình yêu t·h·í·c·h đi đ·ạ·p thanh, Hạ Đồng đã rất cao hứng rồi.
Hai người tới bờ sông có cỏ xanh, trên bờ sông đã ngồi một hàng người câu cá, còn có thêm một vài cặp tình nhân, cũng nhàn nhã đi dạo trên bờ sông như Chu Tấn Bắc và Hạ Đồng.
Khóe miệng Hạ Đồng hơi cong lên, luôn nở một nụ cười.
Chu Tấn Bắc cười nói: "Bà xã, ra ngoài em vui như vậy à! Vẫn là do anh không đủ tốt, bận quá, đáng lẽ phải thường x·u·y·ê·n cùng em đi ra ngoài chơi."
"Của hiếm thì quý, nếu thường x·u·y·ê·n đi ra, có lẽ em sẽ không thấy lạ, cũng bởi vì ít khi ra ngoài, nên nhìn cảnh sắc bình thường kia, đều cảm thấy không bình thường."
"Bà xã, em nói cũng rất đúng."
Hạ Đồng đầy hứng khởi nói: "Chu Tấn Bắc, anh nói sau này chúng ta già đi, tìm một nơi cảnh sắc đẹp như ở đây, dừng chân dưỡng lão thì sao anh thấy sao?"
"Tốt quá chứ, chỉ cần được cùng bà xã, thế nào cũng được."
Hạ Đồng cười đến mắt cong cong, hai người tản bộ, trò chuyện, xem người khác câu cá, ăn đồ ăn ngon tự mình chuẩn bị, thật là quá tốt đẹp.
Một ngày thật vui vẻ, mãi đến khi ánh chiều tà ngả về tây, Hạ Đồng mới lưu luyến không rời lên xe về nhà.
Chu Tấn Bắc ngày mai còn được nghỉ một ngày, Hạ Đồng tính cùng Chu Tấn Bắc đi thăm Hà thúc Hà thẩm, còn có xem hai đứa nhỏ kia thế nào, đã hơn nửa năm chưa từng đến.
Lại nói còn hơn hai tháng nữa, Chu Tấn Bắc sẽ phải đi Kinh Đô trường quân sự học tiếp, mình cũng muốn đi th·e·o, chuyến đi này ít cũng phải một hai năm, đi thăm bọn họ một chút, Chu Tấn Bắc cũng sẽ yên tâm hơn.
Buổi tối, Hạ Đồng cùng Chu Tấn Bắc b·à·n chuyện này, Chu Tấn Bắc không có ý kiến gì, hơn nữa vô cùng cảm kích Hạ Đồng vì anh làm mọi việc, cảm tạ nàng cẩn t·h·ậ·n chu đáo.
Đối với sự cảm kích của Chu Tấn Bắc, Hạ Đồng đều vui vẻ nhận hết, nàng làm mọi thứ, một mặt là do trong lòng đồng cảm với gia đình Hà thúc Hà thẩm, nhưng phần lớn là vì Chu Tấn Bắc.
Bởi vì yêu hắn, cho nên hy vọng hắn có thể sống tốt hơn, gánh nặng trong lòng nhẹ bớt, nàng hy vọng nhìn thấy một Chu Tấn Bắc luôn vui vẻ, nhiệt tình.
Ngày thứ hai Hạ Đồng chuẩn bị một ít đồ ăn dùng đóng gói kỹ; mang th·e·o bỏ vào xe.
Xe tiến vào thôn, giống như lần trước gây náo động.
Lần này là ban ngày, mọi người đều nhìn thấy được, các người lớn đều ở trên bờ ruộng ngóng nhìn, bọn trẻ đều chạy theo sau xe.
Đến cửa nhà Hà gia, Hạ Đồng bị một đám trẻ con vây quanh.
Có một đứa trẻ lên tiếng: "Chị ơi, em biết chị, chị tốt bụng lắm, lần trước chị cho em kẹo ăn."
Hạ Đồng cười, nhìn ánh mắt mong chờ của bọn trẻ.
Trong mắt bọn trẻ, kẹo có lẽ là thứ ngon nhất trên đời, Hạ Đồng lấy từ trong túi ra một bao kẹo đường, chia cho mỗi đứa trẻ một cái.
Được chia kẹo, bọn trẻ 'Oa oa' vui vẻ kêu lớn.
Đối với bọn trẻ một năm bốn mùa ăn chưa hết mấy viên kẹo thì đây thật sự là một chuyện khiến chúng vui sướng.
Hai người mang đồ vào nhà, trong nhà chỉ có Hà lão thái và bé Trứng Gà ở nhà.
"Hà thẩm, chúng con đến thăm bác ạ."
Nhìn thấy hai người, Hà lão thái vui mừng khôn xiết: "Hai cháu đến rồi à, mau vào nhà, ta rót nước cho uống."
Hạ Đồng bế Trứng Gà lên, đem những viên kẹo đường còn lại trong tay đưa hết cho bé, cười nói: "Trứng Gà, có nhớ dì không, lần trước dì còn chơi với con đấy?"
Trứng Gà ngượng ngùng lắc đầu, Hà lão thái cười nói: "Con bé này hay quên lắm, lâu ngày là nó không nhớ ai đâu, chỉ biết ăn thôi."
Hạ Đồng s·ờ mớ tóc khô xơ của Trứng Gà, "Cháu nó còn nhỏ, không nhớ cũng bình thường, lát nữa con chơi với cháu, chắc là nhớ ra thôi."
Chu Tấn Bắc lên tiếng: "Hà thẩm, chỉ có hai bác cháu ở nhà thôi ạ? Hà thúc với Cột nhà đâu rồi?"
"Bọn họ ấy hả! Đi uống rượu mừng rồi, hôm nay cháu ngoại gái của Hà thúc đi lấy chồng, Trứng Gà còn nhỏ quá, sợ nó làm ầm ĩ, nên không mang nó đi, ta ở nhà trông nó."
Chu Tấn Bắc cười nói: "Vậy hôm nay chúng con đến không đúng lúc rồi, vốn còn muốn xem Cột nhà lớn đến đâu rồi."
Nhìn thấy đồ hai người mang đến, Hà lão thái nói: "Hai đứa cũng thật là, lần trước đã bảo rồi, không cần tốn kém thế đâu, chúng ta sống tốt lắm, không cần lo lắng."
Hạ Đồng cười nói: "Không có tiêu pha gì đâu ạ, chỉ là mang một ít đồ dùng hằng ngày thôi, không tốn mấy tiền đâu."
Hạ Đồng và Chu Tấn Bắc chơi với Trứng Gà trong sân một lúc, Hạ Đồng còn tết cho Trứng Gà một b·í·m tóc rất đẹp.
Trứng Gà vui mừng nhảy nhót, còn chạy sang nhà hàng xóm, khoe với chị gái hàng xóm về b·í·m tóc của mình, Hạ Đồng thầm nghĩ, con gái ai mà chẳng t·h·í·c·h làm đẹp, đúng là không kể tuổi tác.
Hai người lại hàn huyên với Hà lão thái một lúc, biết được họ sống rất tốt, cuối cùng cũng yên lòng.
Hạ Đồng không muốn làm phiền Hà lão thái nên trước giờ cơm, liền xin phép cáo từ.
Hà lão thái cứ giữ Hạ Đồng lại, muốn mời hai người ăn cơm, nhưng Hạ Đồng nghĩ, nếu ở lại ăn cơm, không tránh khỏi lại làm Hà gia tốn kém, bèn uyển chuyển từ chối hảo ý của Hà lão thái.
Trên đường về, Hạ Đồng nói: "Thấy họ sống tốt, con an tâm, anh cũng yên tâm rồi chứ?"
Chu Tấn Bắc đáp: "Ừ, anh cũng yên tâm rồi, chỉ tiếc không gặp được Cột nhà, không biết nó thế nào."
"Hà thẩm nói, Cột nhà rất tốt, học hành cũng chăm chỉ, rất chịu khó nữa, thỉnh thoảng cũng nhớ mẹ, sẽ chạy qua nhìn trộm, chuyện này bình thường thôi mà, nếu con là nó, nhớ mẹ con cũng chạy đến nhìn trộm."
Chu Tấn Bắc đáp lời: "Em nói cũng không sai, nó đâu còn bé như Trứng Gà nữa, nó lớn rồi, hiểu chuyện và có ý nghĩ của mình rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận