Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 327: Nhất buồn là gia sự (length: 8191)

Hạ Đồng vào nhà chính, liền thấy Chu lão thái đang ngồi trên mặt đất chơi bùn cát, ánh mắt ngơ ngác nhìn một mình chơi đùa.
Chu Tấn Tây ngồi một bên trông nom bà, đề phòng bà làm tổn thương chính mình.
Hạ Đồng tiến lên chào hỏi Chu lão thái: "Nương, người còn nhớ con không? Con là Hạ Đồng đây ạ!"
Hạ Đồng biết rõ bà có thể không nhớ rõ, nhưng vẫn muốn hỏi thử, trong lòng Hạ Đồng, Chu lão thái mạnh mẽ như thế sao có thể biến thành như vậy?
Chu lão thái không để ý Hạ Đồng, coi nàng như không khí, vẫn cứ tự mình chơi đùa, chìm đắm trong thế giới riêng.
Hạ Đồng lại nói vài câu, Chu lão thái vẫn không đáp lại, còn tỏ vẻ rất thiếu kiên nhẫn.
Lúc này Hạ Đồng mới thật sự thừa nhận sự thay đổi của Chu lão thái, đối mặt với Chu lão thái như vậy, Hạ Đồng cũng không biết nên nói gì cho phải.
Chốc lát sau, Chu Tấn Đông và Hàn Nguyệt cũng vào nhà chính.
Hạ Đồng vội vàng gọi: "Đại ca, đại tẩu."
Hàn Nguyệt tiến lên nắm lấy hai tay Hạ Đồng: "Tứ đệ muội, em về cũng đã một năm không gặp rồi, em có khỏe không?"
"Đại tẩu, em khỏe, mọi thứ đều tốt ạ."
Hàn Nguyệt khẽ gật đầu: "Vậy thì tốt, em khỏe là được, trong nhà xảy ra chuyện này, chắc cũng ảnh hưởng đến công tác của em bên kia nhỉ!"
"Cũng tạm ạ, em đều bàn giao xong mới về; trước đó em nghe Tam ca nói chuyện qua điện thoại, lần này đến nhìn thấy nương, em mới biết bệnh của bà nghiêm trọng đến mức nào, lần này vất vả mọi người rồi."
Hai người hàn huyên, Chu lão thái đột nhiên ném đi cái túi cát trong tay, chạy đến trước mặt Chu Tấn Đông, đưa tay sờ soạng mặt hắn, miệng nói: "Tấn Bắc, Tấn Bắc, con về rồi hả?"
"Mẹ nhớ con lắm đó! Sao con không để ý tới mẹ, con nói chuyện với mẹ đi chứ!"
Chu Tấn Đông nói: "Nương, con là Lão đại mà! Con là Tấn Đông đây! Tấn Bắc vẫn chưa về ạ."
Chu lão thái dùng sức nhéo nhéo mặt Chu Tấn Đông: "Con nói bậy, con chính là Tấn Bắc, có điều, sao con lại béo lên thế, người cũng lùn đi một chút."
Mặt Chu Tấn Đông bị Chu lão thái bóp đau nhức, nhưng hắn lại không tiện phản kháng.
Chu Tấn Tây thấy không vừa mắt, mặt đại ca sắp bị bóp đỏ hết rồi, hắn kéo Chu lão thái ra: "Nương, tay người nhẹ thôi, Đại ca sẽ đau đấy, đây là Đại ca chứ không phải Tấn Bắc, Tấn Bắc vẫn còn đang ở trường quân đội Kinh Đô mà."
Chu lão thái lại quay đầu nghi hoặc hỏi: "Đại ca là ai, Tấn Bắc là ai?"
Hạ Đồng nhìn Chu lão thái thần trí không rõ, trong lòng cũng không thoải mái.
Đối diện với Chu lão thái như vậy, nàng cũng không biết mình có thể làm gì, nhất thời có chút câu thúc.
Hàn Nguyệt kéo Hạ Đồng ra khỏi phòng, hai chị em dâu ra khỏi nhà chính.
Hàn Nguyệt nói: "Tứ đệ muội, có phải cảm thấy rất lạ lẫm không?"
Hạ Đồng khẽ gật đầu: "Có chút ạ."
"Đừng nói là em, chị đây mỗi ngày cùng nương đ·á·n·h mặt đối mặt, bà ấy biến thành như vậy, chị còn không quen nữa là, huống chi là em."
"Đây cũng là số m·ệ·n·h, trong số m·ệ·n·h có một kiếp này, hiện tại người một nhà đều vì nương mà hao tổn tinh thần, trong thôn lời đồn nhảm cũng rất nhiều, nói đủ thứ chuyện, có người nói chúng ta không nên phân gia, đem vận may của Chu gia phân tán đi, cho nên nương mới gặp xui xẻo như vậy, có người nói Chu gia chúng ta làm nghiệt, gặp báo ứng."
Hạ Đồng cũng rất không biết nói gì, sao những người này lại mê tín như thế.
Hạ Đồng nói: "Đại tẩu, đừng nghe những người đó nói bừa, căn bản không có chuyện đó đâu, người trong thôn chỉ là quá bát quái thôi mà."
"Chị biết mà, người trong thôn cũng chỉ nói thế thôi, Tứ đệ muội này, em nói nương biến thành như vậy, về sau biết làm sao đây, không biết có khả năng hồi phục không nữa?"
"Nhìn nương như vậy, chị thật sự muốn bà ấy trở lại như trước kia, hung dữ thì hung dữ một chút, dù tốt dù x·ấ·u còn tự chăm sóc được mình, bà ấy như bây giờ, ngay cả chị chạm vào bà ấy cũng không được, em nhìn người bà ấy toàn mùi hôi, không cho ai tắm rửa cho bà ấy cả, thật là đau đầu."
Hạ Đồng cũng nghĩ như vậy, nhưng đâu phải muốn là được, nàng càng hy vọng Chu lão thái có thể tốt lên, nếu không thì bà làm sao bây giờ, mọi người làm sao bây giờ?
Hạ Đồng nói: "Đại tẩu, bây giờ cũng đừng nghĩ nhiều, chỉ có thoải mái tinh thần thôi, nghĩ nhiều cũng vô dụng."
"Cha đâu rồi, về mà không thấy ông ấy?"
Hàn Nguyệt đáp: "Trong thôn có chút việc, cha bị mời đi họp rồi, chắc là lát nữa sẽ về thôi."
"Ừm, sao không thấy Nhị tẩu đâu?"
Hàn Nguyệt "Hừ" một tiếng: "Vương Thúy Nga hả, chị không muốn nói về cô ta đâu, từ khi nương sinh b·ệ·n·h đến giờ, mấy ngày nay, cơ hồ ngày nào cô ta cũng chạy về nhà mẹ đẻ, tưởng chị không biết mánh khóe của cô ta chắc! Cô ta chỉ là không muốn chăm sóc nương, lười biếng đấy."
"Chị chưa từng gặp ai như vậy, hễ cái gì có lợi thì nhanh chân hơn ai hết, nếu mà nhờ cô ta làm việc gì đó thì viện cớ còn nhanh hơn ai hết, trước kia nương chửi mắng cô ta cũng chẳng sai câu nào, chị còn thấy nương quá đáng, giờ mới té ngửa ra, nương đúng là có Hỏa Nhãn Kim Tinh!"
Về tính nết của Vương Thúy Nga, Hạ Đồng cũng hiểu rõ mười phần, với lời của Hàn Nguyệt, nàng một chút cũng không hoài nghi.
Hạ Đồng nói: "Nhị tẩu vẫn như vậy, dù đã phân nhà tính nết cũng không khiêm tốn hơn chút nào, sau khi phân gia, cuộc s·ố·n·g của cô ấy trôi qua tốt không ạ?"
Hàn Nguyệt nói: "Sao mà tốt được; chỉ dựa vào vốn liếng khi phân gia, năm nay vụ thu Lão nhị đi làm c·ô·ng, phân được ít lương thực, Lão nhị lại không biết làm ăn, một mình anh ta nuôi nổi cả nhà sao? Nhà bọn họ mấy đứa trẻ đó, toàn đang tuổi ăn tuổi lớn, Vương Thúy Nga thì dăm bữa nửa tháng đi đ·á·n·h cá ba ngày phơi lưới cũng không k·i·ế·m được bao nhiêu c·ô·ng, bản thân cô ta còn không k·i·ế·m đủ ăn nữa là?"
"Đã thế, còn không biết tiết kiệm, đến lúc đói mới hối hận thì làm sao kịp, cô ta bây giờ vẫn còn được ăn, nên không để ý nhiều vậy đâu."
Hạ Đồng cảm thấy Hàn Nguyệt thật sự vì Chu gia lao tâm lao lực, tuy rằng nhà đã phân, nhưng lòng cô vẫn còn lo lắng cho mọi người.
Hàn Nguyệt và Vương Thúy Nga đúng là điển hình của người cần cù và người lười biếng, khác nhau một trời một vực.
Vương Thúy Nga chỉ biết hưởng thụ trước mắt, lo đầu mà không lo cuối. Hàn Nguyệt thì chọn khổ trước ngọt sau, lo trước tính sau, nghĩ đến chuyện lâu dài, sống tằn tiện.
Tính cách khác nhau, cuộc s·ố·n·g cũng khác nhau.
"Đại tẩu, chị vất vả rồi, sau khi nương ốm chị phải chịu khổ; trước đó lúc chân bà bị thương cũng là chị chăm sóc, chị thật không dễ dàng gì."
Hàn Nguyệt nghe cũng rất cảm động: "Chị cũng là dâu con nhà Chu gia mà, dù tốt dù x·ấ·u cũng làm mẹ chồng nàng dâu với nương mười mấy hai mươi năm rồi, tuy nói chị sợ nương, nhưng vẫn có chút tình cảm, chị cũng không thể mặc kệ bà ấy được, cho dù chị mặc kệ, cái tên ngốc Chu Tấn Đông nhà chị cũng không chịu đâu."
"Lúc trước phân gia, chị cũng bị ép đến đường cùng thôi, chị thật sự quá mệt mỏi với cái cảnh làm mãi không hết việc, nhìn Vương Thúy Nga nhàn nhã cắn hạt dưa, còn chị thì quần quật làm ruộng vất vả với việc nhà, chị đích x·á·c là không cam tâm. Cho nên lúc phân gia mới kiên quyết như vậy."
"Chị biết có người nói chị là người sắt đá, nhưng họ có nghĩ đâu, nếu chị thật sự như vậy, chị việc gì phải quản nhiều thế, tự làm khổ mình như vậy, đóng cửa lo cuộc s·ố·n·g của mình có phải hơn không?"
Hạ Đồng an ủi: "Đại tẩu, em hiểu hết những gì chị nói, cũng rất thông cảm cho chị, chị không phải là người như vậy, em rõ hơn ai hết."
"Phân gia là chuyện tốt, lúc đó em không ở nhà, nếu mà có ở đây, chắc chắn em sẽ giơ hai tay tán thành, chị không biết lúc Chu Tấn Bắc gọi điện thoại cho em, em đã vui đến mức nào đâu."
"Đại tẩu, chị thật vĩ đại, những điều này em đều biết, tất cả những gì chị làm, em nghĩ mọi người trong lòng đều biết rõ."
Hàn Nguyệt rưng rưng nói: "Tứ đệ muội, cảm ơn em, có những lời này của em là đủ rồi, chị cũng không thấy tủi thân nữa."
Hạ Đồng nắm c·h·ặ·t tay Hàn Nguyệt, Hàn Nguyệt cũng nắm lại, hai người nhìn nhau cười...
Bạn cần đăng nhập để bình luận