Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 578: Hoàng đại tỷ câu chuyện (length: 8033)

Mấy ngày kế tiếp, Hạ Đồng vẫn như cũ theo Chương Hoài Tiên cùng nhau xuất hành, ở đây nàng cũng học được rất nhiều, thấy được những điều trước kia chưa từng thấy.
Lương Cùng cũng rất tận trách, những điều nàng không hiểu, hắn đều rất kiên nhẫn giải thích cho nàng.
Có tiệc tối nàng cũng tiếp tục cùng đi tham gia, ăn chút đồ ăn ngon cũng coi như không lỗ.
Hành trình mỗi ngày của Chương Hoài Tiên rất kín, nàng theo cũng không nhàn hạ, thời gian trôi qua rất nhanh, một tuần cứ như vậy trôi qua.
Đến đã nhiều ngày như vậy, nàng còn chưa có dịp đi dạo chơi thật tốt ở thành phố Thượng Hải này? Chỉ có ngày vừa đến gặp Thái Anh một lát.
Sáng sớm, sau khi ăn sáng xong, Hạ Đồng còn tưởng rằng hôm nay bọn họ còn phải đi đâu đó.
Lương Cùng nói cho nàng biết, hôm nay Lương tiên sinh muốn đi gặp mấy người bạn cũ, ngày mai bọn họ sẽ phải về nên để nàng hôm nay có thể đi vòng quanh khắp nơi, có thể đi mua một ít đặc sản về nhà.
Lúc này Hạ Đồng mới vui vẻ trở lại, cuối cùng cũng có thể đi dạo phố.
Lương Cùng phải cùng Chương Hoài Tiên đi gặp bạn bè, chỉ có nữ trợ lý và Hạ Đồng là rảnh rỗi.
Hạ Đồng hỏi: "Hôm nay cô có muốn cùng tôi ra ngoài vòng vòng không?"
Nữ trợ lý lắc đầu, "Không được, tôi muốn nghỉ ngơi cho thật tốt, mấy ngày nay theo Chương tiên sinh chạy khắp nơi, tôi cũng có chút mệt mỏi."
"Vậy được, vậy cô nghỉ ngơi cho thật tốt."
Hạ Đồng bảo tài xế đưa nàng đến bách hóa thương trường, trong lòng nàng đã sớm rộn ràng, chỉ muốn đi dạo phố.
Vừa vào bách hóa thương trường, nàng liền bắt đầu đi dạo, hai tiếng đầu đi dạo rất hăng hái, nàng mua đồ cho Chu Tấn Bắc, Tiểu Hồng, Tiểu Lục bọn họ.
Còn dùng mấy trăm đồng mua cho mình một chiếc đồng hồ Omega, nàng thật sự rất t·h·í·c·h, vừa liếc mắt đã ưng ngay.
Nàng không phải người chịu ủy khuất bản thân, t·h·í·c·h là mua.
Đến khi trong tay nàng toàn túi lớn túi nhỏ, đã hết hơi đi nổi, đi dạo phố cũng quá mệt mỏi, tuy rằng mua mua mua rất hạnh phúc, nhưng dạo lên cũng muốn m·ệ·n·h.
Cuối cùng nàng đi mua mấy cân kẹo sữa đại bạch thỏ mà Tiểu Lục thích, mua một ít bánh ngọt, liền dừng tay.
Đồ ăn trong nhà không t·h·iếu, không cần mua quá nhiều.
Đến buổi trưa, nàng ăn một ít đặc sản thành phố Thượng Hải ở bên ngoài, lúc này mới trở về.
Sau khi về đến, nàng chẳng muốn làm gì, chỉ muốn nằm ở tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g nghỉ ngơi, ngày mai còn phải ngồi xe lửa về nhà.
Vốn dĩ buổi chiều nàng muốn đi mấy địa điểm du lịch chơi nhưng thực sự là không có chút tinh lực nào.
Sau đó nàng tự an ủi mình, cảnh điểm t·h·i·ê·n hạ đều như nhau, có xem hay không không quan trọng, thân thể là quan trọng nhất, nghỉ ngơi tốt so với cái gì đều tốt.
Cứ như vậy tự tẩy não, liền nằm ở tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g ngủ say sưa.
Buổi tối đến giờ ăn cơm, Hoàng đại tỷ mới lên lầu gọi nàng ăn cơm.
Buổi tối Chương Hoài Tiên và Lương Cùng đều không có ở nhà, chắc là không có trở về.
Chỉ có Hạ Đồng và nữ trợ lý dùng cơm.
Hoàng đại tỷ nói: "Các cô ăn nhiều một chút, ngày mai các cô phải đi rồi, tôi còn rất luyến tiếc các cô, các cô đi rồi, căn nhà gỗ nhỏ này lại vắng vẻ."
Nữ trợ lý hỏi: "Ngoài Chương tiên sinh ra, căn nhà gỗ nhỏ này không có ai đến nữa sao?"
"Không có đâu? Chương tiên sinh đi c·ô·ng tác mới ở đây, có khi một tháng về ở vài ngày, có khi hai tháng cũng chưa chắc đã về, để ta ở bên cạnh trông nom."
"Chương tiên sinh là một người tốt, thấy tôi một người phụ nữ cơ khổ đáng thương, mới chứa chấp tôi, cho tôi một công việc tốt như vậy."
Nữ trợ lý hỏi: "Hoàng đại tỷ, chị có một mình, trong nhà không có người thân sao?"
Hoàng đại tỷ có chút thương cảm lắc đầu, "Tôi từ nhỏ đã là cô nhi, không có cha mẹ, sau khi lớn lên gả cho một người đàn ông cũng không cha không mẹ, sau này anh ấy b·ệ·n·h c·h·ế·t, chúng tôi có một đứa con cũng không giữ được."
"Chồng tôi trước khi chữa b·ệ·n·h đã tốn rất nhiều tiền, đều là vay mượn, sau khi anh ấy c·h·ế·t, người đòi nợ liền đ·ậ·p phá nhà tôi, khắp nơi ép t·r·ả nợ, không còn cách nào tôi bị buộc phải ăn xin trên đường, có một lần p·h·át sốt ngã xỉu ở trên đường."
"Vừa lúc xe của Chương tiên sinh đi ngang qua, tốt bụng đưa tôi đến b·ệ·n·h viện, sau này biết chuyện của tôi, liền thu lưu tôi lại, còn trả hết nợ cho tôi, cho nên tôi làm trâu làm ngựa cũng muốn báo đáp anh ấy."
Nữ trợ lý vừa nghe, lập tức cảm động rơi nước mắt, khen lấy khen để Chương tiên sinh là một người tốt, về sau sẽ theo hắn làm việc thật tốt.
Hạ Đồng cũng không ngờ Hoàng đại tỷ lại có một đoạn câu chuyện như vậy.
Giờ phút này thật sự mà nói nàng cũng có chút kính nể Chương Hoài Tiên, không thể không nói, hắn thật đúng là rất lương t·h·i·ệ·n.
Hạ Đồng an ủi: "Hoàng đại tỷ, chị cũng đừng buồn, chuyện quá khứ nên để cho nó qua đi! Chị về sau sẽ càng ngày càng tốt."
Hoàng đại tỷ gật đầu, "Tôi biết, tôi khổ sở cũng vô dụng, Chương tiên sinh cũng khuyên tôi nên nhìn về phía trước, không cần nhớ đến chuyện quá khứ nữa, tôi về sau sẽ coi Chương tiên sinh như người thân, chăm sóc anh ấy, đợi sau này anh ấy kết hôn, lại chăm sóc người nhà của anh ấy."
"Tôi một người n·ô·ng phụ, cũng không có khả năng giúp đỡ gì được cho anh ấy, đây là điều duy nhất tôi có thể làm."
Ăn xong cơm tối, Hạ Đồng thu dọn hành lý một lượt, sau khi thu thập xong, liền đi rửa mặt, vừa nằm lên g·i·ư·ờ·n·g, liền nghe thấy tiếng xe trong viện.
Nàng nghĩ chắc là Chương Hoài Tiên đã trở về nên không nghĩ nhiều, nàng tiếp tục ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, tài xế đưa bọn họ đến nhà ga.
Lên xe lửa, lần này lại là g·i·ư·ờ·n·g nằm thoải mái, Hạ Đồng cảm thán đi c·ô·ng tác cùng đại lão bản thật là tốt, đặt vé cái gì đều không cần nàng bận tâm, nàng chỉ cần ngồi là được, có người giúp xử lý đúng là tốt.
Trên đường về xe lửa, không giống như lúc đến yên tĩnh như vậy, Hạ Đồng thỉnh thoảng nằm chán cũng sẽ cùng Chương Hoài Tiên giao lưu một ít việc ở c·ô·ng ty.
Cũng sẽ cùng nữ trợ lý tán gẫu, lần này đi cùng nhau mười ngày, không còn cảm giác xa lạ nên hai người cũng quen thuộc, mở miệng nói chuyện cũng tùy ý hơn nhiều.
Như vậy cũng cảm thấy thời gian trôi qua tương đối nhanh, xuống xe lửa, tài xế theo lộ trình trước tiên đưa nữ trợ lý về nhà, sau đó đến lượt nàng.
Vừa nhìn thấy cánh cửa quen thuộc, Hạ Đồng lập tức háo hức, không kịp chờ đợi mở cửa.
Trong viện Tiểu Hồng đang chơi xích đu cùng Tiểu Lục, thấy nàng vào cửa, Tiểu Lục liếc nhìn nàng, vội vàng từ xích đu nhảy xuống, chạy nhanh đến trước mặt Hạ Đồng.
Kêu to "Mụ mụ, mụ mụ."
Hạ Đồng cũng ngồi xổm xuống, ôm lấy hắn, "Tiểu Lục, ở nhà có ngoan không, mụ mụ nhớ con quá!"
"Con có nghe lời dì, con rất ngoan không có nghịch ngợm, con cũng rất nhớ mụ mụ."
Hạ Đồng nhìn về phía Tiểu Hồng, Tiểu Hồng cười nói: "Tiểu Lục nói thật đó, mấy ngày nay thằng bé ngoan lắm."
Hạ Đồng hôn hôn khuôn mặt nhỏ của hắn, "Như vậy mới đúng chứ."
"Mụ mụ, có phải mụ mụ có mua kẹo sữa đại bạch thỏ cho con không?"
"Cái thằng nhóc này, kẹo sữa đại bạch thỏ quan trọng hơn mụ mụ hả?"
Tiểu Lục cũng hôn hôn mặt Hạ Đồng, "Mụ mụ quan trọng nhất, con t·h·í·c·h nhất mụ mụ."
Hạ Đồng chỉ chóp mũi của hắn, "Cái thằng nhóc này, chỉ được cái dẻo miệng d·ụ dỗ mẹ vui thôi."
"Có mang cho con, mua nhiều lắm." Nàng mở bọc ra, lấy kẹo và bánh ngọt ra.
Bóc một viên nh·é·t vào m·i·ệ·n·g hắn, Tiểu Lục vui vẻ vỗ tay, "Ngon, ngon quá."
"Mụ mụ con có thể ăn hai viên không?"
Bình thường Hạ Đồng kh·ố·n·g chế việc ăn kẹo của hắn tương đối nghiêm khắc, sợ hắn bị sâu răng, cho nên hắn rất thèm kẹo.
Cũng không thường x·u·y·ê·n ăn, thỉnh thoảng ăn một chút cũng không sao, nàng gật đầu, "Được."
Tiểu Lục được đồng ý hết sức vui vẻ.
Hạ Đồng đem đồ đạc đều giao cho Tiểu Hồng, "Cô cũng ăn đi."
Tiểu Hồng cười dọn dẹp đồ đạc nàng mang về, Hạ Đồng đem quà cho Tiểu Hồng, là một bộ cọ vẽ mỹ t·h·u·ậ·t, Tiểu Hồng rất t·h·í·c·h, ôm đều không nỡ buông tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận