Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 53: Chợ đen bán lương thực (length: 7388)

Ngày hôm sau, Hạ Đồng cả ngày không đi ra ngoài, ở trong nhà khách đợi một ngày, trừ lúc ăn cơm ra, liền không rời khỏi nhà khách.
Đến khoảng năm sáu giờ chiều, Hạ Đồng cầm một thỏi son môi loại nhỏ của nữ sinh xuống lầu, cố ý lộ ra thỏi son trước mặt Tiền Tiểu Hồng.
Tiền Tiểu Hồng nhìn thấy thỏi son trong tay Hạ Đồng, kinh ngạc nói: "Ai nha, đồng chí Hạ, cái kia trong tay cô là son môi đấy à!"
"Đúng vậy! Là son môi, cô muốn xem không?" Hạ Đồng đưa thỏi son tr·ê·n tay ra.
"Thật muốn xem quá đi, tôi chỉ từng thấy ở chỗ bà chị họ thôi, chị ấy mua hàng thường xuyên bị đứt hàng ở cửa hàng bách hóa, không có quan hệ còn không mua được ấy chứ, chị ấy làm ở đó nên may ra mới mua được, chị ấy còn hay khoe khoang trước mặt tôi, mà màu son của chị ấy còn không đẹp bằng cái này của cô."
Tiền Tiểu Hồng vẻ mặt hâm mộ nhìn Hạ Đồng, "Đồng chí Hạ, cái son này của cô mua ở đâu vậy! Đắt lắm không?"
Hạ Đồng cười nói: "Người khác tặng thôi, tôi có người bạn chuyên làm mấy cái này, cô t·h·í·c·h không? Nếu cô t·h·í·c·h thì tôi tặng cô thỏi này luôn."
Tiền Tiểu Hồng xua tay, "Không cần, không cần đâu, như vậy quý trọng quá."
Hạ Đồng đẩy thỏi son đến trước mặt nàng: "Không sao đâu, tôi có đường lấy được mà, tôi thấy cô hợp ý với tôi, nên tôi tặng cô đó."
Tr·ê·n mặt Tiền Tiểu Hồng lộ ra một tia giãy dụa, nàng thật sự rất t·h·í·c·h thỏi son này, cuối cùng vẫn là cầm thỏi son lên bàn, "Vậy, vậy tôi cảm ơn đồng chí Hạ nhé, nếu đồng chí Hạ có chuyện gì cứ nói với tôi, cái gì tôi giúp được nhất định sẽ giúp."
"Được thôi, ta vừa vặn không quen thuộc chỗ này, vậy làm phiền cô chiếu cố nhiều hơn," nói xong, giọng nàng chuyển đổi, "Son môi hiện tại đang hút hàng lắm sao? Bạn ta còn có chút hàng trong tay, cô thấy có bán được không?"
Tiền Tiểu Hồng mở to hai mắt, "Cô nói, cô nói bạn cô còn hàng?"
Hạ Đồng nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, cô thấy có bán được không?"
Tiền Tiểu Hồng vội vàng nói: "Được chứ được chứ được chứ, nhất định là bán được ấy, bà chị họ tôi nói bán chạy lắm, cung không đủ cầu đâu."
"Vừa rồi cô nói chị họ cô làm ở cửa hàng bách hóa, cô xem có giúp ta làm quen với chị họ cô được không? Ta cũng không để cô giúp không công, đến lúc đó ta sẽ tặng cô một thỏi son màu đẹp hơn để báo đáp, cô thấy được không?"
Sắc mặt Tiền Tiểu Hồng khó xử, lo lắng nói: "Thật ra, quan hệ của tôi với chị họ không tốt lắm, chị ấy luôn tự cao tự đại, lại còn không ưa tôi nữa, không biết chị ấy có chịu gặp cô không."
"Không sao đâu, cô cũng không cần phải nói gì nhiều, lúc về nhà cứ để thỏi son lộ ra trước mặt chị ấy, nếu chị ấy hỏi cô thì cô cứ nói thật thôi, nếu chị ấy thấy hứng thú thì chắc chắn sẽ nóng lòng tới gặp ta."
"Được thôi, vậy tôi sẽ làm theo lời cô."
Hạ Đồng suy nghĩ một chút, hỏi: "Tiểu Hồng, cô có biết 'hồng khu' ở đâu không?"
Tiền Tiểu Hồng kinh ngạc hỏi: "Cô hỏi chỗ đó làm gì?"
Hạ Đồng không lộ vẻ gì, nói: "Ta vô tình nghe người khác nói qua chỗ đó, có chút tò mò."
Tiền Tiểu Hồng lo lắng nói: "Đồng chí Hạ, cô đừng tò mò, chỗ đó không tốt đâu, là cái chợ đen đấy, cô đừng có đi! Nghe người ta nói gần đây bên đó quản lý nghiêm lắm, nếu bị bắt là bị nhốt đấy."
"Cô đừng lo, ta không có đi đâu, ta chỉ tò mò hỏi một chút thôi, cô hiểu rõ về chỗ đó không? Bản thân cô từng đi chưa?"
"Chưa từng đi, đều là nghe người khác nói chuyện của mấy người từ nơi khác tới kể lại, người này nửa miệng người kia nửa miệng, nghe được cũng nhiều."
"À à, thì ra là vậy, vậy cô có biết địa chỉ chi tiết của 'hồng khu' không?"
"Tôi biết, ở đường xx, đầu phố xx, trong con hẻm xx, ai nha, đồng chí Hạ, đừng nhắc tới cái chỗ đó nữa, dù sao đó cũng không phải nơi chúng ta nên đến, cô hỏi nhiều quá rồi đấy!"
Hạ Đồng cười nói: "Thì ta tò mò thôi mà, được rồi, không nói nữa."
Tiếp đó lại cố ý nói: "Nói chuyện nãy giờ, ta cũng thấy hơi đói bụng rồi, ta đi ra ngoài ăn tối trước, rồi đi tìm bạn chơi."
Hạ Đồng về phòng thay một bộ quần áo giản t·i·ệ·n, rồi ra khỏi nhà khách.
Vội vàng gọi một chiếc xe k·é·o, nhanh chóng chạy đến địa điểm chợ đen, sư phó xe k·é·o cũng đạp nhanh, khoảng 40 phút sau thì đến nơi.
Sư phó xe k·é·o dừng xe ở đầu ngõ, "Cô nương, cô đi vào trong ngõ khoảng năm phút là tới, trong ngõ không cho xe k·é·o vào, chỉ có thể xuống ở đây thôi."
Hạ Đồng trả tiền xe, xuống xe.
Bây giờ trời đã tối, Hạ Đồng tìm chỗ tối, từ trong không gian lấy sọt và rổ ra, vận chuyển lương thực cho vào, rồi đi vào trong ngõ.
Đi thẳng đến cuối ngõ, thấy có hai người canh gác, Hạ Đồng thấy người phía trước đưa tiền cho người giữ cửa, Hạ Đồng cũng lấy tiền ra nộp, dùng khăn lụa mỏng che mặt, thuận lợi vào được bên trong.
Hạ Đồng nhìn một lượt xung quanh, bên trong đã có rất nhiều người giao dịch, người bán thì chiếm chỗ bày hàng, người mua thì nhìn xung quanh, đi lại, xem có vật phẩm nào mình muốn mua không.
Hạ Đồng tìm một chỗ đặt đồ xuống, quan s·á·t những người đi lại xung quanh.
Chỉ lát sau, có một nam t·ử trẻ tuổi đi đến bên cạnh Hạ Đồng, nhỏ giọng nói: "Cô có gì đó, có lương thực không?"
Hạ Đồng khẽ gật đầu, "Ta có gạo, bột mì, đồ khô, đường đỏ, sữa bột, anh muốn gì."
Nam t·ử giật mình nói: "Sữa bột cũng có à?"
"Có, anh muốn bao nhiêu?" Hạ Đồng vén rổ lên cho nam t·ử xem.
Nhìn thấy đồ trong rổ, nam t·ử giật mình, vội hỏi: "Cô có bao nhiêu, ta muốn lấy hết."
Hạ Đồng cười nói: "Ta còn chưa nói giá đâu? Đường đỏ bốn đồng một cân, sữa bột mười đồng một cân, gạo... anh xem giá cả có chấp nhận được không."
"Được, được chứ, cô cân cho ta đi! Xem bao nhiêu tiền."
Hạ Đồng thấy người này có vẻ không t·h·iếu tiền, liền cân hết đồ rồi cho vào bao tải mà nam t·ử mang theo. Hơn bốn trăm đồng tiền, nam t·ử nhanh ch·óng móc tiền trả, còn cho Hạ Đồng một ít phiếu.
Bán xong một lượt, Hạ Đồng tìm chỗ tối hẻo lánh, lại lấy lương thực ra, đổi chỗ khác tiếp tục bán, chỉ chốc lát là bán hết đồ, Hạ Đồng cứ thế lui tới trong không gian chuyển năm sáu lần, đều bán sạch không còn một mảnh.
Hạ Đồng xem giờ, không còn sớm nữa, ở trong chợ đen gần ba tiếng rồi, vội vàng ra khỏi chợ đen.
Đi bộ khoảng năm sáu phút đến đầu ngõ, đối diện đường vẫn còn rất nhiều xe k·é·o đang chờ người, Hạ Đồng ngồi một chiếc xe k·é·o trở về nhà khách.
Đến nhà khách đã mười giờ rưỡi, Hạ Đồng thấy người ngồi ở quầy không phải Tiền Tiểu Hồng mà là một bà bác tr·u·ng niên, Hạ Đồng đoán chắc Tiền Tiểu Hồng đã tan làm về nhà rồi.
Về đến phòng, thời gian không gian một giờ đã dùng hết, Hạ Đồng không vào được, phải đợi đến sau mười hai giờ đêm mới có thể sử dụng, phải sang ngày hôm sau mới dùng được, Hạ Đồng không muốn đợi nên dùng nước sôi trong bình thủy tùy t·i·ệ·n lau người.
Hạ Đồng đếm số tiền hôm nay kiếm được ở chợ đen, tổng cộng hơn hai ngàn đồng, chưa đến ba tiếng đồng hồ mà đã bán được hơn hai ngàn đồng, Hạ Đồng kinh ngạc, đúng là sức mua ở Kinh Đô mạnh thật, đi thêm vài lần nữa thì chẳng phải là ph·át tài sao...
Bạn cần đăng nhập để bình luận