Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 63: Đau lòng Chu Tấn Bắc (length: 6760)

Vào bệnh viện, Hạ Đồng nghe được phòng bệnh của Chu Tấn Bắc, hai vị binh lính giữ cửa, không cho nàng đi vào.
"Các ngươi cho ta vào đi mà! Ta thật là thê tử của Chu doanh trưởng."
"Không được, lãnh đạo chúng ta có lệnh bất kỳ người xa lạ nào cũng không thể đi vào."
"Ta nói, ta không phải người khác, cũng không phải người ngoài, các ngươi sao không nghe?"
"..."
Hai vị binh lính vô cùng giữ vững cương vị của bọn hắn, Hạ Đồng nói muốn rách miệng cũng không có biện pháp, đang lúc mặt ủ mày chau.
Hạ Đồng đột nhiên trông thấy trên hành lang có một thân ảnh quen thuộc, cầm trong tay hai cái bình nước sôi hướng nàng bên này đi tới.
Đợi người kia đi vào, Hạ Đồng kích động hô: "Bạch phó doanh trưởng, Bạch phó doanh trưởng."
Bạch Dương nghe được có người gọi mình, vừa ngẩng đầu, vui vẻ nói: "Tẩu tử, sao ngươi lại tới đây?"
"Nghe nói Chu Tấn Bắc bị thương, cho nên vội vàng chạy tới, nhưng không cho vào."
Bạch Dương hướng hai vị binh lính nói ra: "Chuyện gì xảy ra, đây là thê tử của Chu doanh trưởng, nhanh cho nàng vào đi, về sau chỉ cần là nàng ra vào đều không cho ngăn cản."
"Rõ, trưởng quan." Hai vị binh lính nghiêm chỉnh kính quân lễ.
Hạ Đồng vừa tiến vào phòng bệnh, liền nhìn thấy Chu Tấn Bắc nằm ở trên giường sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt gầy gò mang theo góc cạnh rõ ràng lạnh lùng, môi khô khốc, trên mặt nhìn không thấy một tia huyết sắc.
Hắn lại gầy đi, khẳng định mấy tháng này chịu không ít khổ, lòng Hạ Đồng se lại đau, nhìn bộ dáng tiều tụy suy yếu này của Chu Tấn Bắc, thật đúng là đau lòng chết nàng.
Hạ Đồng cầm tay Chu Tấn Bắc, miệng lẩm bẩm: "Chu Tấn Bắc, ta đến rồi, mau nhìn ta này, nàng dâu của ngươi tới."
Chu Tấn Bắc chau mày, vẫn còn đang ngủ say, trong mộng hình như không an ổn, Hạ Đồng nhẹ giọng an ủi, hắn dần dần ngủ an ổn.
Bạch Dương lên tiếng nói: "Tẩu tử, Tấn Bắc tối hôm qua mới vào bệnh viện, suốt đêm bác sĩ xử lý miệng vết thương cho hắn, hiện tại thuốc tê còn chưa hết tác dụng, phỏng chừng trời tối thì không sai biệt lắm, điều kiện của chúng ta lần này gian khổ, ngủ màn trời chiếu đất cũng chưa từng được giấc nào ngon, vừa lúc khiến hắn ngủ ngon, nghỉ ngơi một chút."
Hạ Đồng khẽ gật đầu, lại hỏi: "Hắn bị thương như thế nào, Lý chính ủy cũng không nói với ta cặn kẽ, lần này ngươi cùng hắn một chỗ ra nhiệm vụ, hẳn là rất rõ ràng, ngươi kể cho ta nghe đi."
"Lần này chúng ta từ một nơi bí mật gần đó ẩn núp nửa tháng, rốt cuộc tìm được thời cơ đột phá, tìm được con tin bị kẻ bắt cóc uy hiếp, trong quá trình bắt kẻ bắt cóc, hắn chạy, chúng ta đuổi theo, giữa đường thì Tấn Bắc lạc đàn khỏi tiểu đội chúng ta."
"Sau khi Tấn Bắc vật lộn cùng kẻ xấu đã chế phục được hắn, nào biết người kia giả dối, thừa dịp Tấn Bắc không chú ý đi rải vôi bột lên mặt hắn, thừa cơ đâm hắn một đao, thương ở bụng bên trái, đương nhiên Tấn Bắc cũng sẽ không để người chạy thoát, mang theo vết thương đuổi theo hai cây số, trải qua một phen cận chiến, cuối cùng bắt được kẻ bắt cóc."
"Trong lúc vật lộn với kẻ bắt cóc, vết thương của hắn trải qua hai lần thương tích, hắn kiên trì đến khi chúng ta tìm được hắn, mới hôn mê bất tỉnh, trước khi té xỉu còn dặn dò đừng nói cho ngươi, sợ ngươi sợ hãi lo lắng, ngươi nói hắn có ngốc không cơ chứ."
Nghe xong, Hạ Đồng nước mắt rơi xuống, đau lòng không thôi, hắn phải đau đến nhường nào!
Hạ Đồng lẩm bẩm nói ra: "Ngốc, sao không ngốc, Chu Tấn Bắc chính là một đứa ngốc."
Bạch Dương lại nói ra: "Bất quá ta cũng thật bội phục hắn, cái này cần phải có nghị lực lớn đến mức nào a! Nếu như là ta, ta khẳng định không nhịn được, hắn thật là một người thẳng thắn cương nghị anh hùng, quân nhân đỉnh thiên lập địa."
"Tẩu tử, ta thấy Tấn Bắc phải nằm viện một thời gian, ta đi tìm nhà khách cho ngươi nhé!"
Hạ Đồng lau sạch nước mắt trên mặt, "Không cần, Bạch phó doanh trưởng, ta liền ở bệnh viện bồi hắn đi! Ta thấy đây là phòng bệnh độc lập, ta buổi tối ngủ trên ghế sa lon bên cạnh là được, như vậy chiếu cố hắn cũng tiện."
Bạch Dương khẽ gật đầu, cười nói: "Tẩu tử, ta cùng Tấn Bắc là hảo huynh đệ, ngươi cứ gọi thẳng ta Bạch Dương như hắn đi! Đừng cứ Bạch phó doanh trưởng Bạch phó doanh trưởng, ta nghe cứ thấy kỳ cục."
"Bạch Dương, cám ơn ngươi vẫn luôn chiếu cố Tấn Bắc, nhìn dáng vẻ của ngươi cũng không có nghỉ ngơi tốt, ngươi nhanh chóng đi nghỉ trước đi! Ở đây có ta là được."
"Vậy được, tẩu tử ở đây ta cũng tương đối yên tâm."
Sau khi Bạch Dương đi, Hạ Đồng liền chờ đợi ở bên giường bệnh của Chu Tấn Bắc, nhìn môi Chu Tấn Bắc khô nứt, vội vàng dùng thìa nhúng nước trong chén thấm ướt môi hắn, cứ cách một đoạn thời gian lại lặp lại động tác này.
Đến tối, đám thầy thuốc đến kiểm tra cho Chu Tấn Bắc một lần.
Hạ Đồng vội vàng hỏi: "Đại phu, hắn sẽ không sao chứ!"
Đại phu nói: "Yên tâm, tuy rằng mất máu quá nhiều, nhưng may mắn không có thương tổn đến chỗ hiểm, đã tiến hành xử lý kịp thời vết thương của hắn, đã an toàn vượt qua thời kỳ nguy hiểm, chờ hắn tỉnh lại tĩnh dưỡng thật tốt là được rồi."
"xác định không có vấn đề đúng không! Sẽ không có di chứng gì chứ! Vậy đại khái muốn khôi phục bao lâu ạ!"
"Đợi hắn tỉnh lại sẽ biết, đoán chừng là do hắn thường xuyên đoán luyện, thân thể hắn cường tráng lắm, tố chất thân thể rất tốt, khôi phục hẳn là sẽ nhanh hơn người bình thường một chút."
Một trái tim của Hạ Đồng rốt cuộc yên tâm không ít, chờ Chu Tấn Bắc tỉnh lại, nàng phải thật tốt bồi bổ cho hắn, nhìn bộ dáng gầy gò kia của hắn, nhất định phải đem hắn nuôi cho trắng trẻo mập mạp, rắn chắc.
Buổi tối, Hạ Đồng cả một ngày không có ăn cơm đói thật sự không chịu nổi, lấy từ không gian ra cái cà mèn nhôm mua từ Kinh Đô lần trước và một cái lọ trà tráng men lớn, hỏi thăm y tá vị trí phòng ăn của bệnh viện, đi thẳng đến nhà ăn bệnh viện.
Quả nhiên là bệnh viện lớn, nhà ăn còn rất lớn, bên trong đã có không ít người đang chờ cơm, có nhân viên công tác bệnh viện, cũng có bệnh nhân và người nhà bệnh nhân, trong tay đều cầm cà mèn.
Hạ Đồng nhìn thấy cửa sổ có canh sườn bí đao tỏa hơi nóng, trong lòng thật cao hứng, nàng đang muốn uống một hớp nóng hổi.
Xếp hàng đến lượt nàng, nàng muốn nửa cân sủi cảo, đánh một lọ trà lớn canh sườn bí đao.
Nhà ăn bệnh viện thu dọn quét dọn đều rất sạch sẽ, Hạ Đồng tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống ăn cơm.
Ăn no rồi Hạ Đồng đem hộp cơm dọn dẹp, rồi đến cửa sổ mua bốn cái bánh bao lớn, dùng giấy dầu gói lại.
Hạ Đồng trở về phòng bệnh sau đem bánh bao thịt trong tay, cho hai người lính trực đêm ở cửa, cho bọn họ ăn khuya buổi tối, bọn họ luôn canh gác ở đây cũng rất vất vả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận