Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 109: Chống lại Lôi An Kỳ (length: 6988)

Hạ Đồng nhìn thấy Lôi An Kỳ đang giận dữ trừng mắt mình từ vọng lâu, tiến lên đi qua, cười lạnh một tiếng: "Xiếc của ngươi cũng diễn xong rồi, thế nào, đẹp mắt không? Mấy trò vặt vãnh này của ngươi ta căn bản không để vào mắt, ngươi sẽ không cho rằng làm mấy thứ này thì ta sẽ rời khỏi Chu Tấn Bắc chứ! Như vậy ta chỉ thấy ngươi càng buồn cười hơn thôi."
Lôi An Kỳ vừa nãy đã tức một trận, hiện tại tâm tình càng tệ hơn, "Ngươi cho rằng ngươi là ai, chẳng qua chỉ là một con bé thôn quê không có kiến thức, ta đáng để tâm đến ngươi sao? Nếu không phải nể mặt Chu Tấn Bắc, ta còn chẳng thèm nói chuyện với ngươi."
Hạ Đồng thong dong nói: "A, phải không? Ngươi cao quý như vậy à! Ta là thôn quê, nhưng Chu Tấn Bắc chính là t·h·í·c·h ta, con bé thôn quê này đấy, thật là hết cách, bất kể thế nào, hắn đều yêu ta đến ch·ế·t đi được, trong mắt trừ ta ra, hắn không thèm nhìn người phụ nữ khác, thật là không có cách nào."
"Cho dù có chút nữ nhân không biết x·ấ·u hổ, c·h·ế·t d·ẫ·m c·ầ·u· ·x·i·n nhào lên, hắn cũng không liếc mắt một cái, ngươi nói, có phải quá tốt không!"
"Cũng đúng, nếu hắn không tốt thì đã chẳng có chút da mặt dày nào nhào lên, thật là bất đắc dĩ mà! Đã kết hôn rồi mà còn bị người ta nhớ cả ngày, đây là Chu Tấn Bắc nhà ta mị lực quá lớn, hay là nữ nhân kia quá trơ trẽn? Trùng hợp ghê, ngươi có kinh nghiệm, ngươi giúp ta phân tích đi."
Sắc mặt Lôi An Kỳ càng thêm u ám, "Ngươi bóng gió qua lại, ngươi nói ai đấy?"
"Ta có nói ai đâu! Cho dù có nói ai thì người kia chẳng phải trong lòng cũng rõ như ban ngày sao, người biết điều sẽ tự hiểu lấy, ngay cả tự hiểu lấy cũng không có thì ta còn có thể nói gì nữa."
Lôi An Kỳ nói: "Ngươi cảm thấy ngươi xứng với Chu Tấn Bắc sao? Một con bé thôn quê, muốn cái gì cái gì cũng không có, không giúp gì được cho Chu Tấn Bắc cả, ta không biết ngươi dùng t·h·ủ· ·đ·o·ạ·n gì mới gả được cho hắn, nhưng ta cho ngươi biết, ngươi không xứng, ta và hắn mới hợp nhất, ta chỉ đến muộn có chút xíu thôi, sao hắn không chờ ta."
Hạ Đồng quả thực bị Lôi An Kỳ làm cho l·ạ·c t·r·í, kh·é·t đầu óc cô ta là cấu tạo gì vậy, Chu Tấn Bắc đã nói rõ ràng như vậy rồi mà còn chìm đắm trong thế giới của mình, l·ừ·a mình d·ố·i người.
Hạ Đồng bất đắc dĩ nói: "Ta cũng nghĩ không ra kia rãnh sâu cầu tiêu lại chạy thế nào vào đầu ngươi được, đây là lời người nói à? Tự về nhà soi gương cho kỹ đi, xem trên đầu có mấy cây thông, không có thì mua mấy cây cắm lên đầu mà giả bộ đi."
Lôi An Kỳ mím môi nói: "Với người thô bỉ như ngươi, ta chẳng có gì để nói, ngươi cứ chờ đấy, ngươi và hắn sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu, các ngươi sẽ không hạnh phúc, ta sẽ đợi ngày Chu Tấn Bắc hối h·ậ·n, hắn sẽ trở lại bên cạnh ta."
Hạ Đồng cảm thấy Lôi An Kỳ chắc chắn đã từng chịu kích t·h·í·c·h nên đầu óc có chút không bình thường, trợn mắt thật to: "Đừng tự đề cao mình, xin hỏi ngươi là ai, đừng vì bản thân đã từng l·y· ·h·ô·n nên thấy ai trên đời này cũng bất hạnh như mình, c·h·ó sủa ầm ĩ có ích gì, c·ắ·n được ta thì mới coi là ngươi có bản lĩnh."
Lôi An Kỳ bị Hạ Đồng tức đến thở dốc, mặt mày xanh mét, nghiến răng nghiến lợi.
Hạ Đồng lười nhìn bộ dạng méo mó của nàng, xoay người đi về phía Chu Tấn Bắc, còn chưa đi được vài bước thì đã thấy một người đi nghênh diện tới, cho Hạ Đồng một cái ôm thật chặt.
Đường Mỹ Chi kinh hô: "Tiểu Hạ, cậu giỏi thật đấy, buổi biểu diễn hôm nay nhờ có cậu mà náo nhiệt hẳn lên! Tớ ở dưới khán đài k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g lắm luôn, vỗ tay đỏ cả tay rồi đây này."
"Thật hả? Mọi người vui là tốt rồi."
"Tiểu Hạ, tớ thật sự cảm thấy cậu là bảo t·à·ng, thâm t·à·ng bất lộ à! Cậu biết nhiều thật đấy, hơn nữa còn gan lớn nữa, đối mặt với nhiều người như vậy mà cậu vẫn không đổi sắc mặt, đỉnh của chóp luôn ấy, nếu là tớ đối mặt với nhiều người vậy chắc sợ đến mức tay chân không biết để đâu cho vừa."
Hạ Đồng nghĩ thầm, đây đều là nhờ rèn luyện từ trước kia, thủ hạ mình nhân viên cũng không ít, thường x·u·y·ê·n tổ chức xây dựng đội nhóm, các loại trò chơi tầng tầng lớp lớp, mấy cái này chỉ là tiểu xảo thôi.
"Cũng tạm thôi, tớ cứ coi họ là củ cải trắng ấy mà, nghĩ là ở dưới toàn một đám củ cải trắng thôi, là không còn ý nghĩ gì nữa."
"Tiểu Hạ, cậu thú vị thật đấy, 'Củ cải trắng' cũng nghĩ ra được."
Hạ Đồng nói: "Hiện tại cũng tan rồi, sao cậu không về đi?"
"Tớ, tớ... Tớ đợi người."
Hạ Đồng nhìn theo ánh mắt của nàng, cười hắc hắc: "Tớ hiểu tớ biết rồi."
Người cuối cùng cũng tản hết, Chu Tấn Bắc đi đến bên Hạ Đồng: "Vợ ơi, mình về thôi!"
Hạ Đồng liếc nhìn Đường Mỹ Chi một cái, hướng về phía Bạch Dương cười nói: "Bạch Dương, bên ngoài tối om, một lát làm phiền cậu đưa Tiểu Đường về nhé."
Bạch Dương nhìn Đường Mỹ Chi một cái rồi đáp: "Được, lát nữa tớ đưa cô ấy."
Ra khỏi sảnh báo cáo, gió lạnh thổi đến khiến Hạ Đồng khẽ r·u·n rẩy, rụt cổ lại.
Ban đêm nhiệt độ quá thấp, tr·ê·n mặt đường tuyết tan thành băng, Hạ Đồng men theo đường k·é·o tay Chu Tấn Bắc cẩn t·h·ậ·n đi.
Chu Tấn Bắc cho tay Hạ Đồng vào trong túi áo ấm, hai người không nói gì, cứ yên tĩnh như vậy, khung cảnh rất ấm áp.
Về đến nhà đã hơn mười một giờ, Chu Tấn Bắc vội vàng đun nước nóng tắm rửa, chờ Hạ Đồng ngâm chân vào chậu gỗ thì đột nhiên lên tiếng: "Chu Tấn Bắc, hôm nay em biểu diễn có tốt không? Sao anh không khen em một câu?"
Chu Tấn Bắc cười nói: "Vì anh luôn biết em rất tuyệt, rất ưu tú, anh không biết dùng từ ngữ gì để diễn tả hết lời khen của mình dành cho em, nhưng anh luôn để ở trong lòng."
Khóe miệng Hạ Đồng hơi nhếch lên, đôi mắt cong cong, cười đến càng thêm mê người, đôi mắt lấp lánh như c·ắ·t vụn thủy tinh, lấm tấm toàn là ý cười: "Anh đúng là một tên ngốc mà."
Hai người lên g·i·ư·ờ·n·g, Hạ Đồng ôm c·h·ặ·t Chu Tấn Bắc, nhìn đồng hồ, lúc ấy đã mười hai giờ, Hạ Đồng cười với Chu Tấn Bắc một câu: "Chu Tấn Bắc, chúc mừng năm mới."
Chu Tấn Bắc cũng ôm c·h·ặ·t Hạ Đồng, cười nói: "Vợ à, chúc mừng năm mới, đây là cái tết đầu tiên của chúng ta, sau này năm nào anh cũng hy vọng có em ở bên cạnh."
Hôm nay thật sự là làm hơi muộn, là ngày Hạ Đồng đến đây ngủ muộn nhất, Hạ Đồng cứ đến mùa đông là tay chân lạnh cóng, mặc bao nhiêu cũng không ấm nổi.
Nhưng nàng t·h·í·c·h nép vào Chu Tấn Bắc ngủ, Chu Tấn Bắc trên người giống như một cái lò sưởi lớn, toàn thân ấm áp, đây chính là cái gọi là dương khí của đàn ông sao?
Liền thấy Hạ Đồng như một con bạch tuộc, hai tay hai chân quấn lấy Chu Tấn Bắc mà ngủ, Chu Tấn Bắc nhìn vợ mình quấn lấy mình ngủ như vậy thì bất đắc dĩ cười...
Bạn cần đăng nhập để bình luận