Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 131: Xảy ra chuyện (length: 7070)

Hai người vội vã trở về nhà thì đã là buổi chiều, qua cả giờ cơm, để đỡ phức tạp, Hạ Đồng đơn giản nấu mì, hai người ăn bữa trưa.
Trong lúc Hạ Đồng buồn chán muốn làm gì đó giết thời gian, Đường Mỹ Chi với vẻ mặt chán nản tìm đến Hạ Đồng.
Hạ Đồng trêu chọc: "Ngươi làm sao vậy, có trận không gặp sao trông như quả cà tím bị sương đánh vậy, gặp chuyện gì phiền lòng à?"
Đường Mỹ Chi ngẩng đầu nói: "Sao ngươi biết?"
"Ngươi tìm ta chỉ có hai chuyện, hoặc là chuyện vui, hoặc là chuyện phiền lòng, chuyện vui ngươi còn có thể mừng thầm, chuyện phiền lòng, ngươi nhất định sẽ tìm đến ta, nhìn vẻ mặt này của ngươi, phiền không ít nhỉ!"
"Tiểu Hạ, ngươi thật là Thần Toán t·ử a! Đoán trúng phóc tâm tư của ta."
Hạ Đồng mỉm cười nói: "Ta không phải Thần Toán t·ử, chỉ là ngươi tương đối đơn thuần, trong lòng không giấu được chuyện, có chuyện gì đều viết hết tr·ê·n mặt, dù ta không hỏi, ngươi cũng sẽ không chờ được, cùng ta chia sẻ hỉ nộ ái ố."
"Dạo này thấy ngươi cùng Bạch Dương nồng nàn tình cảm tốt đến không thấy ai, chắc không phải hắn chọc giận ngươi đâu ha! Nói xem nào! Ai làm ngươi phiền lòng ."
Đường Mỹ Chi cười khổ nói: "Không phải Bạch Dương, là em gái nhà bên của Bạch Dương cùng mẹ hắn, chả là đang dịp nghỉ lễ mồng một tháng năm, hôm kia họ đến, ta với Bạch Dương đi đón."
"Là Đường Tiểu Tuyết đó hả? Sao nàng lại đến, có phải họ cho ngươi sắc mặt không?"
"Mẹ của Bạch Dương tốt vô cùng, rất hài lòng về ta, chỉ có con Đường Tiểu Tuyết đó, cái gì nàng ta cũng chê bai, đồ ta chuẩn bị cho họ cái gì cũng bảo không tốt, mà có phải ta chuẩn bị cho nàng ta đâu, ta là chuẩn bị cho mẹ Bạch Dương đó chứ."
"Còn lằng nhằng không buông Bạch Dương, hở chút là nói nàng ta với Bạch Dương thế này thế nọ, mắc mớ gì tới ta, dù thế nào, Bạch Dương cũng là ở với ta, nếu không nể mặt Bạch Dương, ta hơi đâu quan tâm nàng ta là ai? Được voi đòi tiên."
Hạ Đồng trêu ghẹo nói: "Cái này gọi là tình đ·ị·c·h gặp mặt, hết sức đỏ mắt đó mà! Ta p·h·át hiện các ngươi thật đúng là có duyên ph·ậ·n đó ha! Ngay cả họ cũng giống nhau, không lẽ các ngươi có quan hệ thân t·h·í·c·c·h gì đó à!"
Đường Mỹ Chi bĩu môi nói: "Thôi đi! Cái duyên ph·ậ·n đó ta thật sự không cần đâu, ngươi không biết nàng ta đáng ghét cỡ nào đâu."
"Ngươi sẽ không giận c·h·ó đ·á·n·h mèo lên Bạch Dương đấy chứ! Ta nói cho ngươi biết, Bạch Dương thật sự không có gì với nàng ta đâu, ta có thể làm chứng."
"Ta có giận hắn, bất quá không phải vì chuyện Đường Tiểu Tuyết t·h·í·c·c·h hắn, mà là vì hắn không báo trước cho ta biết việc Đường Tiểu Tuyết có ý với hắn, nếu sớm biết trong lòng ta đã có chuẩn bị, thì mấy ngày nay, đã không bị con nhỏ Đường Tiểu Tuyết đó dắt mũi rồi."
Hạ Đồng cười nói: "Sao ngươi cũng trẻ con vậy, đừng giận Bạch Dương, ngươi tức giận chẳng phải là ý nàng ta muốn sao? Ngươi nên càng ân ái trước mặt nàng ta, để nàng ta biết Bạch Dương đã có chủ, tức c·h·ế·t nàng ta đi."
Đường Mỹ Chi hối h·ậ·n nói: "Ta hôm nay bị nàng ta chọc tức nhất thời, ngươi nói đúng đó, ta còn non lắm, ta tức giận thì nàng ta càng đắc ý sao? Ta không thể để nàng ta tiếp tục nhảy nhót trước mặt ta, ta phải đi chiến đấu đây."
Nói xong Đường Mỹ Chi hùng hổ ra cửa, sau khi Đường Mỹ Chi đi, Chu Tấn Bắc mới từ thư phòng đi ra, hỏi: "Nàng làm sao vậy?"
"Nàng đang vội đó, mẹ chồng tương lai với tình đ·ị·c·h tới."
Chu Tấn Bắc cười nói: "Vậy ngươi phải nói là Bạch Dương sắp bận rồi, giờ người nhức đầu hẳn là hắn mới đúng, người hắn yêu thì giận hắn, người hắn không yêu thì bám riết."
Vài ngày sau, Chu Tấn Bắc nhận được một cuộc điện thoại từ nhà, điện thoại là anh cả Chu Tấn Đông gọi tới, nói là trong nhà xảy ra chút chuyện, mong Chu Tấn Bắc có thời gian về nhà một chuyến.
Buổi tối, Chu Tấn Bắc kể chuyện cho Hạ Đồng, nói hắn muốn về nhà một chuyến, đã xin phép quân đội và được p·h·ê chuẩn.
Hạ Đồng kinh ngạc nói: "Nghiêm trọng vậy sao?"
"Đúng vậy, anh cả nói mẹ ngã gãy chân, giờ trong nhà đều rối tung lên, đã đưa đến b·ệ·n·h viện huyện, trong nhà vẫn không yên, con bé em gái kia cũng xảy ra chút chuyện, rất nhiều việc phải giải quyết, nhất định phải để ta về một chuyến."
"Sức khỏe của mẹ vốn không tốt lắm mà? Sao lại ngã chân?"
Chu Tấn Bắc cau mày nói: "Anh cả nói trong điện thoại không rõ lắm, từ lời anh ấy tiết lộ, có thể cảm giác được chuyện này liên quan đến con bé em gái."
"Vậy ta đi xem tình hình trước, nếu thật sự cần ngươi về, ta sẽ gọi điện thông báo cho ngươi, như vậy sẽ không cần th·e·o ta tới tới lui lui."
Hạ Đồng hỏi: "Như vậy được không? Người trong nhà có thể có ý kiến với ta không? Còn quân đội ở đây ngươi có rút thân được không? Nếu không hay là ta về xem tình hình trước đi."
"Không sao, dù có chuyện gì, cũng cần ta ra mặt, ta về là được rồi, ta xem tình hình rồi gọi điện cho ngươi nói tỉ mỉ, vốn dĩ hai tháng nữa ta sẽ đi Kinh Đô học tập, cũng không biết khi nào mới có thể về nhà, trước khi đi ta vốn định về một chuyến ."
"Quân đội bên này có Bạch Dương chống lưng, ta rất yên tâm, hôm nay ta đã bàn giao c·ô·ng tác huấn luyện đâu ra đấy."
Hạ Đồng nhẹ gật đầu, "Vậy được, ngươi cứ về trước đi, ngày mai đi tàu hả! Ta đi thu xếp hành lý cho ngươi."
Sáng sớm, Chu Tấn Bắc đã chạy ra ga tàu.
T·r·ả·i qua gần một ngày, Chu Tấn Bắc cuối cùng đã đến thị trấn, vội vã chạy đến b·ệ·n·h viện huyện.
Chu Tấn Bắc vào phòng b·ệ·n·h, Chu lão thái nằm tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g b·ệ·n·h, một chân bó bột, Chu Tấn Đông và Hàn Nguyệt đang chăm sóc.
Gặp Chu Tấn Bắc, Chu Tấn Đông có vẻ hơi k·í·c· ·đ·ộ·n·g, "Tấn Bắc, em về rồi ."
Chu Tấn Bắc đi đến bên g·i·ư·ờ·n·g b·ệ·n·h, vội vàng hỏi: "Anh cả, mẹ sao rồi?"
Chu lão thái nằm tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g b·ệ·n·h, mặt trắng bệch, dường như ngủ không yên, thần tình tr·ê·n mặt rất đớn đau.
"Tấn Bắc, mẹ vừa làm thủ t·h·u·ậ·t xong hôm qua, bác sĩ nói mẹ lớn tuổi, dễ bị loãng xương, gãy xương rồi thời gian hồi phục tương đối dài, cần người chăm sóc, cần nằm tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g tĩnh dưỡng."
Nghe tiếng rên hừ hừ của Chu lão thái tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g, Chu Tấn Bắc cau mày nói: "Nhìn mẹ có vẻ không thoải mái lắm."
Hàn Nguyệt nói: "Bác sĩ đã khám rồi, đây là hiện tượng bình thường, vài ngày nữa sẽ ổn thôi."
Chu Tấn Bắc nhẹ gật đầu, "Anh cả, chị dâu, sao chỉ có hai người ở đây, những người khác đâu?"
"Tối qua bố ở b·ệ·n·h viện cả đêm, không chịu nổi, sáng ta bảo Tấn Tây đưa bố về nghỉ ngơi, tối Tấn Tây đến thay ca, trong nhà một đống trẻ con, không rời người được, vợ chồng Lão Nhị ở nhà trông nhà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận