Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 64: Rốt cuộc tỉnh (length: 7501)

Hạ Đồng chống nạnh đứng ở đầu giường của Chu Tấn Bắc, đang nghĩ người này sao còn chưa tỉnh, đột nhiên thấy Chu Tấn Bắc mở mắt.
Hạ Đồng mừng thầm trong lòng, tỉnh rồi?
Chu Tấn Bắc mở đôi mắt đen sắc bén, nhưng trông khí sắc không tốt, vẻ mặt rất hư nhược, khuôn mặt anh tuấn không chút huyết sắc, môi khô nứt, đang nằm trên giường bệnh vẻ mặt mê mang nhìn nàng.
"Tức phụ, ta không phải đang nằm mơ đấy chứ! Sao ta lại thấy ngươi."
Hạ Đồng vui vẻ nói: "Chu Tấn Bắc, anh tỉnh rồi, anh không có nằm mơ, mơ cái gì chứ! Tôi đang sờ sờ sống sống ở trước mặt anh đây này! Anh sờ tôi đi."
Hạ Đồng đưa mặt mình tới, cọ cọ vào mặt Chu Tấn Bắc.
"Thấy chưa! Tôi không phải đang ở bên cạnh anh sao?"
Chu Tấn Bắc cau mày nói: "Tôi đã bảo bọn họ đừng nói với em rồi mà, sao lại không nghe lời tôi dặn."
Hạ Đồng lập tức nghiêm mặt tức giận nói: "Không cho họ nói cho tôi biết, Chu Tấn Bắc, tôi có còn là vợ anh không, anh có xem tôi là vợ anh không, bị thương cũng muốn giấu tôi, trong lòng anh tôi là người ngoài sao?"
Chu Tấn Bắc vội nói: "Tức phụ, sao em lại là người ngoài, em là người thân nhất, người anh yêu nhất, anh chỉ là không muốn em lo lắng, em còn nhỏ, sợ em không chịu nổi."
"Hừ, nói đi nói lại, vẫn là không coi tôi là người nhà, chuyện lớn như vậy, dù tôi có lo lắng, cũng phải nói cho tôi biết chứ! Giấu tôi chẳng hay biết gì, tôi chỉ càng thêm lo lắng thôi."
"Tức phụ."
Hạ Đồng giận anh, phồng má lên, cố ý không để ý tới, phơi anh đó.
Chu Tấn Bắc yếu ớt lên tiếng gọi, "Tức phụ, tức phụ, tức phụ..."
Hạ Đồng ngắt lời: "Đừng gọi, gọi hồn à! Tiết kiệm chút sức đi! Bị thương rồi còn không yên tĩnh."
Chu Tấn Bắc làm nũng: "Tức phụ, vậy em đừng giận anh nữa, em giận anh, anh sẽ khổ sở, em xem anh còn đang bị thương này, là b·ệ·n·h nhân đó."
"Chu Tấn Bắc, tôi không phải giận anh, tôi lo cho anh, đồng thời cũng giận anh không biết bảo vệ mình, để bản thân bị thương nặng như vậy."
Thấy thái độ của vợ có dấu hiệu dịu đi rõ rệt, Chu Tấn Bắc thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần vợ không giận là tốt rồi.
"Tức phụ, anh sai rồi, anh không nên để em lo lắng."
Hạ Đồng không kìm được tiến lên ôm Chu Tấn Bắc, "Anh đã hứa với tôi thế nào, anh từng nói sẽ bảo vệ mình thật tốt, anh xem anh kìa, bị thương nặng như vậy, anh có biết tôi đau lòng thế nào không?"
Chu Tấn Bắc bị Hạ Đồng chạm vào vết thương, kêu lên một tiếng đau đớn, Hạ Đồng giật mình, "X·i·n· ·l·ỗ·i, tôi chạm vào anh à, anh mau nằm xuống, mau nằm xuống, coi chừng vết thương hở ra."
Hạ Đồng đỡ Chu Tấn Bắc nằm xuống, nhìn vẻ mặt anh yếu ớt đổ mồ hôi, "Có phải đau lắm không! Có cần tôi đi gọi đại phu đến xem không."
Chu Tấn Bắc nắm lấy tay Hạ Đồng, "Không cần, vết thương không có vỡ ra, anh không sao, chỉ là t·h·u·ố·c tê hết tác dụng, giờ vết thương hơi đau thôi, anh chịu được."
Hạ Đồng nhẹ giọng an ủi: "Vậy anh mau nghỉ ngơi đi, đừng nói chuyện nữa, ngủ một giấc là hết đau."
Chu Tấn Bắc lắc đầu, "Anh ngủ cả ngày một đêm rồi, ngủ đủ rồi, giờ không ngủ được, tức phụ, em nói chuyện với anh đi! Mấy tháng rồi không gặp em, anh nhớ em lắm."
Hạ Đồng nói: "Vậy được rồi! Vậy anh kể cho tôi nghe bốn tháng nay anh sống thế nào, có phải vất vả lắm không?"
Chu Tấn Bắc cười nói: "Cũng được, hai tháng trước thì lên kế hoạch, tổ chức hành động, cứ bận bận rộn rộn như trong quân đội vậy, hai tháng sau thì chấp hành nhiệm vụ, hoàn cảnh tương đối khốc l·i·ệ·t hơn chút, lấy trời làm chăn, lấy đất làm đệm, trường kỳ tiềm phục ở nơi hoang giao dã ngoại, không thể hành động khinh suất, điều kiện tương đối gian khổ thôi."
Tuy Chu Tấn Bắc nói qua loa, nhưng Hạ Đồng cũng đoán được, điều kiện chắc chắn còn khốc l·i·ệ·t hơn lời anh nói.
Giữa ngày hè ở nơi hoang giao dã ngoại, chắc chắn bị muỗi đốt không ít, ăn không ngon, ngủ không yên, không thể đánh rắn động cỏ, còn phải giữ tinh thần tập tr·u·ng cao độ, đây là một cuộc khảo nghiệm lớn đối với nghị lực và ý chí của người.
Nhìn vẻ mặt đau lòng của vợ, Chu Tấn Bắc an ủi: "Tức phụ, em xem anh không phải đã về rồi sao? Đừng buồn."
Hạ Đồng lẩm bẩm: "Chu Tấn Bắc, nếu có thể, tôi thật sự hy vọng anh chỉ là một người đàn ông bình thường, không phải Chu doanh trưởng, đại anh hùng gì cả, mà chỉ là chồng của Hạ Đồng này, tuy ý nghĩ của tôi rất ích kỷ, nhưng xin t·h·a· ·t·h·ứ cho tôi, tôi chỉ là ích kỷ như vậy thôi."
Chu Tấn Bắc bất đắc dĩ thở dài, "Tức phụ, x·i·n· ·l·ỗ·i, không có nếu như, anh là một người quân nhân, đó là sứ m·ạ·n·g và trách nhiệm của anh."
Dù biết điều đó là không thể, Chu Tấn Bắc nói đúng nhưng Hạ Đồng vẫn cảm thấy có chút khổ sở.
Dần dần không khí có chút ngưng trọng, Chu Tấn Bắc xoa dịu nói: "Tức phụ, em biết không? T·h·u·ố·c và t·h·ị·t khô nãi mảnh em chuẩn bị cho anh, thật sự đã giúp anh một đại ân."
"Lần đó chúng ta bị tập kích ở dã ngoại, bị dồn vào trong hoang dã, lúc không có đồ ăn, mười hai người chúng ta, đã dựa vào túi t·h·ị·t khô và nãi mảnh em chuẩn bị để bổ sung năng lượng, vượt qua mấy ngày gian nan đó."
"Còn mấy thứ t·h·u·ố·c kia nữa, chúng ta đến nơi xa lạ, khí hậu không hợp, rất nhiều người bị thổ tả, chính t·h·u·ố·c em chuẩn bị đã kịp thời cứu chúng ta, tức phụ, em đúng là phúc tinh của anh."
Biết mình giúp được bọn họ, Hạ Đồng cũng rất vui, mỉm cười nói: "Có thể giúp được mọi người tôi rất vui, vất vả nhất là mọi người, tôi chỉ là làm tốt công tác hậu cần để anh không phải lo trước lo sau, góp chút sức mọn thôi."
Hạ Đồng lại cùng Chu Tấn Bắc trò chuyện một chút về cuộc sống gần đây của mình, kể cho anh nghe việc mình đi Bắc Kinh một chuyến.
Chu Tấn Bắc vẫn rất kinh ngạc, anh p·h·át hiện vợ mình vẫn rất có bản lĩnh và kiến thức.
Chu Tấn Bắc nói: "Tức phụ, em vẫn là rất lợi h·ạ·i ."
Hạ Đồng cười: "Cũng tàm tạm! Chỉ là gan dạ hơn mấy cô gái bình thường một chút thôi."
Có lẽ do b·ị· ·t·h·ư·ơ·n·g, tinh thần Chu Tấn Bắc không tốt lắm, hai người hàn huyên một lúc, Chu Tấn Bắc ngủ thiếp đi.
Sau khi Chu Tấn Bắc ngủ, Hạ Đồng tìm một chỗ vắng người, vào không gian tắm rửa một trận, rồi đắp chăn mỏng ngủ th·i·ế·p đi trên ghế sô pha trong phòng b·ệ·n·h.
Buổi sáng, Chu Tấn Bắc tỉnh dậy rất sớm, liền nằm trên giường, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn chằm chằm người vợ đang ngủ say sưa trên ghế sô pha.
Sau đó có người đi vào, mới đánh thức nàng khỏi giấc ngủ, thì ra là y tá đến thay t·h·u·ố·c cho Chu Tấn Bắc, Hạ Đồng vội vàng đứng dậy rửa mặt xong.
Y tá thay t·h·u·ố·c xong cho Chu Tấn Bắc, Hạ Đồng cũng chuẩn bị nước, đơn giản rửa mặt cho anh.
Hạ Đồng cảm thấy có chút x·ấ·u hổ vì chuyện vừa rồi, oán trách: "Anh cũng thật là, tỉnh dậy không gọi tôi sớm một chút, bị y tá nhìn thấy x·ấ·u hổ chết đi được! Anh là b·ệ·n·h nhân còn tỉnh trước, tôi đến chăm sóc anh mà lại còn ngáy o o."
"Có gì đâu, hôm qua em ngồi xe lâu như vậy từ quân đội đến, lại luôn lo lắng, chắc chắn mệt lắm rồi, anh còn đau lòng em, chỉ ước gì em ngủ thêm một lúc thôi."
Hạ Đồng trong lòng ngọt ngào, cười hờn dỗi Chu Tấn Bắc một cái...
Bạn cần đăng nhập để bình luận