Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 555: Đến cửa chúc tết các bằng hữu (length: 7496)

Tào Tú cũng cảm thấy đề tài này có chút thương cảm, nàng bèn đổi chủ đề nói: "Đúng rồi, Đồng tỷ, bà nội ta còn bảo ta mang cho ngươi một ít trứng gà, đều là đồ tốt từ quê nhà ta gửi lên, bà nội ta đặc biệt để lại cho ngươi một ít."
"Tào bà bà thật là khách khí, thay ta cảm ơn bà nội ngươi."
"Tiểu Tú, dạo này ngươi thế nào, c·ô·ng t·á·c ở đơn vị ổn cả chứ!"
"Ổn lắm, mới đầu ta làm tổ trưởng bộ phận này không được suôn sẻ lắm, chắc là có nhiều người không phục ta, sau này thời gian dài dần, mọi người chắc cũng thấy con người ta không tệ! Bây giờ cũng rất tốt với ta."
Hạ Đồng cười nói: "Đó là do ngươi có năng lực hòa đồng, không hề kiêu ngạo gì, trong c·ô·ng t·á·c cũng nghĩ cho bọn họ, mọi người đều thấy rõ mà."
"Ngươi cố gắng làm thật tốt, ta tin là một ngày nào đó ngươi sẽ chuyển được từ Phó tổ trưởng thành Chánh tổ trưởng đó."
Tào Tú liên tục gật đầu, "Ừm, ta hiểu rồi."
Hai người lại nói chuyện một hồi lâu, Tào Tú mới rời đi.
Tiễn Tào Tú xong, Hạ Đồng nói với Chu Tấn Bắc: "Em quên nói với anh, căn nhà hồi trước của chúng ta, em cho người nhà Tiểu Tú thuê lại, họ không có chỗ ở."
Chu Tấn Bắc nói: "Chuyện này không cần nói với anh, tự em quyết định là được."
Hạ Đồng khoác tay lên cánh tay anh, nũng nịu nói: "Chúng ta là vợ chồng mà, đây cũng là tài sản chung của chúng ta, anh không muốn biết thì em vẫn phải báo cáo anh để chuẩn bị chứ."
Chu Tấn Bắc cười cười, "Anh không có hứng thú với mấy chuyện này, em tự xử lý là được; em thấy làm thế nào tốt thì cứ làm thế ấy."
Hạ Đồng cười ha hả nói: "Đúng đấy! Anh có giác ngộ ghê, vậy nên anh chỉ cần làm việc cho giỏi, đem tiền lương cùng tiền thưởng nộp cho em là được rồi."
"Mà phải nói thật, từ lúc đến Kinh Đô, tiền lương với tiền thưởng của anh cứ tăng vùn vụt ấy! Không hổ là người đàn ông của em, lợi h·ạ·i như vậy."
Chu Tấn Bắc xoa đầu cô, "Em cái con bé tham tiền này, anh có thật sự lợi h·ạ·i vậy không!"
Hạ Đồng ôm lấy hông anh, "Dĩ nhiên."
Giờ phút này hai vợ chồng đang rất ấm áp, Tiểu Hồng đang định vào nhà chính, thấy hai người ân ái vậy, che miệng cười một tiếng, vụng tr·ộ·m lùi về sau, trở về phòng mình, để không gian riêng cho họ.
Ngày hôm sau Phương Phương, Hứa Mạn đến, Hạ Đồng vui vẻ đón tiếp.
"Sao hai người lại hẹn nhau tới vậy?"
Phương Phương cười nói: "Từ hồi năm ngoái, ta đã định hết năm sẽ qua chỗ ngươi chơi rồi, Tiểu Hứa biết ý định của ta, năn nỉ ta cho nàng đi cùng, nên chúng ta đã hẹn nhau hôm nay."
"Trời ạ, muốn đến chỗ ta thì lúc nào cũng được, còn phải rủ nhau đi à! Chỗ ta có lão hổ c·ắ·n người hay gì."
Hứa Mạn nói: "Một mình đến chán chết à! Có người cùng nhau mới vui chứ! Chúng ta tới đây có làm cậu vui không?"
"Đương nhiên là vui, hoan nghênh đến cực điểm."
"Tiểu Hạ, dạo này cậu ổn không? Năm mới trôi qua thế nào?"
"Ổn lắm, thoải mái vui vẻ, trồng hoa trêu chọc bọn trẻ mọi thứ đều rất tốt."
"Còn cậu? C·ô·ng t·á·c với cuộc sống thuận lợi chứ?"
Hứa Mạn đang định tr·ả l·ờ·i, thì bị Phương Phương chen vào: "Nàng đó hả! Đương nhiên là tình yêu sự nghiệp song toàn, giờ đang đắc ý lắm đó?"
"Có chuyện gì thế?"
"Từ lúc cậu đi không bao lâu, Kim chủ nhiệm chỗ dựa của Hầu đại chủ nhiệm bị cấp tr·ê·n điều tra ra, không biết bị điều tra cái gì, bị cách chức để điều tra."
"Khiến Kim chủ nhiệm sợ mất mật dạo này toàn rụt cổ làm việc, sợ mình bị liên lụy, đều khiêm tốn hẳn, việc ở đơn vị giờ gần như đều do Thái chủ nhiệm quyết định."
"Thái chủ nhiệm điều Tiểu Hứa đến một tổ khác, nàng không cần ngày nào cũng phải đối mặt với cái người nàng gh·é·t nhất Mạc Gia Cầm nữa, ở tổ mới nàng sống như cá gặp nước, vui vẻ vô cùng."
Hứa Mạn nói: "..." Chuyện này ta vẫn rất cảm kích Thái chủ nhiệm, nếu không nhờ nàng kéo ta ra kịp thời, chắc ta không trụ nổi nữa, cũng sẽ như cậu chọn rời đi mất."
"Cũng thật trùng hợp, Thái chủ nhiệm cứu ta khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, thành viên trong tổ mới ai cũng tốt bụng cả, không ai có ý đồ x·ấ·u, sống chung với họ không thấy khó chịu."
"Không cần lo bị người khác bày trò, có thể dồn hết tâm sức để viết bản thảo, ở điểm này ta thấy mãn nguyện lắm rồi, xem như có khởi đầu mới trong c·ô·ng t·á·c."
Hạ Đồng cười nói: "Vậy là quá tốt rồi còn gì! Thật mừng cho cậu nha! Dạo này cũng vất vả rồi, vậy thì khởi đầu mới thì hãy làm cho tốt nhé."
"Thái chủ nhiệm là người phân minh c·ô·ng tư, chỉ cần cậu có năng lực, làm dưới trướng bà ấy sau này cũng không đến nỗi nào đâu."
Hứa Mạn gật đầu, "Tớ hiểu rồi."
Phương Phương sốt ruột nói: "Giờ công việc thì để đó đi, sao cậu không hỏi chuyện tình yêu của nàng kìa, cái đó mới quan trọng nhất chứ."
Hạ Đồng nói: "Chắc là nàng với anh bạn kế toán đang hẹn hò rồi thôi!"
"Cậu biết luôn rồi à, cậu ghê thật, không đúng; có phải cậu biết từ trước rồi không, quá đáng nha! Dấu diếm tớ."
"Tớ từng bóng gió với cậu rồi, mà cậu không để ý, không ngờ họ thành đôi thật! Chắc cũng không dám nghĩ đâu ha, mà lúc đó tớ chỉ cảm thấy vậy thôi, chứ họ cũng chưa đến với nhau mà."
Phương Phương xì một tiếng, "Ôi chà, chán thật, vốn định cho cậu hóng hớt chuyện bát quái mà cậu đoán trúng hết rồi."
"Dù sao tớ cũng không nghĩ là họ sẽ thành đôi, mà giờ nhìn lại, đúng là họ rất hợp nhau, một người t·h·í·c·h náo nhiệt, một người t·h·í·c·h yên tĩnh, một người t·h·í·c·h nói, một người ít nói, rất bù trừ cho nhau."
"Anh chàng kế toán Tiểu Lại không tìm sai người rồi, có mắt nhìn."
Hứa Mạn có chút x·ấ·u hổ nói: "Phương Phương tỷ, đừng có nói về bọn em nữa, ngại c·h·ế·t mất."
Phương Phương trêu nàng: "Ủa, ngại à, không phải bình thường cậu hay trêu người ta lắm sao? Hôm nay để tớ trêu lại cậu."
Hạ Đồng cười nói: "Thôi, Phương Phương, đừng chọc nàng nữa, con gái đang yêu da mặt mỏng mà."
"Còn có chuyện gì mới mẻ không, kể chuyện khác đi!"
Hứa Mạn cười nói: "Nào có nhiều chuyện mới mẻ thế, ngày nào đi làm cũng đều rất đơn điệu, cuộc sống bình lặng như nước, chẳng có gì oanh oanh l·i·ệ·t l·i·ệ·t cả."
Phương Phương nói: "Đó là do cậu chỉ để ý đến c·ô·ng t·á·c thôi, mấy cái khác cậu không quan tâm, chứ thật ra đâu có cái gì mà bình lặng như nước, chỉ là chuyện ngầm cậu không biết thôi."
"Cuộc s·ố·n·g của tớ thì đâu có bình lặng, tớ chẳng có gì làm nên hay la cà với mấy bà bác trong đơn vị, hóng được bao nhiêu là tin tức bát quái đó."
"Hứa Mạn là đi làm mỗi ngày, còn cậu là đi hóng chuyện." Hạ Đồng trêu chọc: "Cậu không nên viết chính luận, mà nên viết tin bát quái mới hợp, đúng là uổng phí tài năng của cậu, phải để cậu ở đúng vị trí thì mới p·h·át s·á·n·g p·h·át n·h·iệt được."
Phương Phương vỗ vỗ n·g·ự·c mình, "Ta đây toàn tài thế này, ở vị trí nào mà chả p·h·át s·á·n·g p·h·át n·h·iệt được, không câu nệ chuyện bát quái đâu, cái này chỉ là gia vị cho cuộc sống thôi, không hóng mấy chuyện này thì cuộc s·ố·n·g còn gì thú vị nữa chứ!"
Hạ Đồng cảm thấy có một cái đầu óc t·r·ố·ng r·ỗ·n·g và một tâm hồn thú vị thật sự rất quan trọng, nhìn Phương Phương mỗi ngày s·ố·n·g vui vẻ như thế, ai mà không hâm mộ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận