Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 282: Vấn an Tiểu Thạch Đầu hai mẹ con (nhị) (length: 7429)

Diêu Linh nghe Hạ Đồng nói chuyện ngẩn người nửa ngày, cũng không biết đang nghĩ gì, tay máy móc xào đồ ăn.
Mãi đến khi Hạ Đồng nhắc nhở đồ ăn đã xong, nàng mới phản ứng lại đem đồ ăn bày ra đĩa, Hạ Đồng bưng đồ ăn vào phòng khách đặt lên bàn ăn.
Vừa vào phòng khách, Hạ Đồng liền dùng tay vỗ vỗ miệng mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật là cái miệng hại người, sao miệng mình lại nhanh mồm nhanh miệng thế này, sao cái gì cũng nói ra vậy, lại còn lắm chuyện nữa, bây giờ biết ăn nói sao với người ta đây!"
Lẩm bẩm xong, lại nghĩ một hồi lúc ăn cơm nếu ngượng ngùng quá thì phải làm sao để vãn hồi, Hạ Đồng cảm thấy tật xấu này thật sự phải sửa đổi một chút cái tính lắm điều của mình, đây là chuyện riêng của vợ chồng người ta, mình xen vào làm gì chứ!
Ai bảo mình chính nghĩa quá mạnh mẽ làm chi, thật là khiến người ta phát sầu.
Chẳng bao lâu sau Diêu Linh xào xong hai món ăn còn lại, Hạ Đồng bưng thức ăn, Diêu Linh bày bát đũa.
Hạ Đồng lên tiếng: "Chị dâu, thật x·i·n l·ỗ·i nha! Ta ăn nói bộc tuệch, lại t·h·í·c·h nói lung tung, chị đừng để bụng."
Diêu Linh múc cơm đầy bát, đặt trước mặt Hạ Đồng, "Tiểu Hạ, em nói cũng đúng, là chị quá ích kỷ, luôn cho là mình làm rất tốt, kỳ thật chị rất thiệt thòi, những điều này chị đều biết."
Hạ Đồng không muốn để nàng quá khổ sở, cố ý đổi chủ đề nói: "Mấy món này nhìn ngon quá nha! Nhìn thôi đã thấy thèm thuồng rồi, chị dâu tay nghề thật tuyệt a!"
Diêu Linh đẩy đồ ăn về phía Hạ Đồng, "Không có món gì ngon đâu, em thấy hợp thì ăn đi, t·h·í·c·h ăn thì ăn nhiều một chút."
Hạ Đồng gắp một đũa miến ăn, hương vị thật sự đặc biệt ngon, Hạ Đồng lại ăn thêm mấy món khác, giơ ngón tay cái lên, "Ngon."
Diêu Linh nói: "Mẹ chị nấu ăn cũng được lắm, từ nhỏ chị đã giúp mẹ phụ việc trong bếp, mẹ cũng thường x·u·y·ê·n vì nấu ăn ngon mà được mời đi làm tiệc mừng trong thôn, thường x·u·y·ê·n qua lại tai nghe mắt thấy nên chị học được không ít món."
Hạ Đồng lại gắp mấy đũa, ăn rất thỏa mãn, "Chị dâu, chị thật sự học được tinh túy tay nghề của thím rồi đó! Hương vị đặc biệt ngon."
"Tiểu Thạch Đầu còn chưa tỉnh, có cần gọi nó dậy ăn chút gì không?"
"Không cần để ý đến nó, cứ để nó ngủ rồi ăn, giờ gọi nó dậy là nó sẽ quấy đấy."
Hạ Đồng gật nhẹ đầu, cũng không nói gì thêm, sau khi ăn xong, Diêu Linh lại khui một chai nước cho Hạ Đồng uống.
Hạ Đồng cười nói: "Chị dâu, vốn em tới thăm chị, hóa ra lại ăn ngon uống ngon hết nhà chị rồi."
"Em đến chị mới vui đó chứ, em ở đây nói chuyện với chị là chị đã mừng rồi, chị ở đây cũng không quen ai, chỉ quanh quẩn trong viện, nghe mấy chị các dì tán gẫu, ban đầu cũng tốt, nhưng lâu dần, p·h·át hiện mấy chị trong viện đó hay buôn chuyện, chị cũng lười ở cùng họ, chỉ có một mình ở nhà may vá thêu thùa."
Hạ Đồng mắt sáng lên, "Chị dâu, chị biết làm đồ thủ c·ô·ng á! Giỏi thật."
Diêu Linh nói: "Có gì mà giỏi, mấy cô nương ở quê chị ai mà chẳng biết, bình thường rảnh rỗi thì thêu thùa mấy cái đệm bàn đệm ghế gì đó thôi."
Hạ Đồng nhìn về phía chiếc đệm bàn chạm rỗng màu trắng kem tr·ê·n bàn, đưa tay s·ờ soạng, "Cái đệm này là chị thêu hả?"
"Đúng vậy; mấy cái đệm tr·ê·n bàn kia với lại mấy cái gối nhỏ tr·ê·n sô pha đều là chị thêu, có cái từ quê chị mang tới, còn có mấy cái là mấy hôm nay rảnh rỗi sinh nông nổi mà thêu đó."
Hạ Đồng ca ngợi: "Mấy cái này đẹp quá, chị dâu tay chị thật khéo."
"Em t·h·í·c·h chị cho em mấy cái."
"Như vậy có được không?"
Diêu Linh đứng dậy cầm cái đệm đã thêu sẵn, "Có gì mà không được, chị thêu lúc nào chẳng được, chị thêu nhanh lắm, mấy cái nhỏ một ngày chị thêu được hai cái, em không chê là được."
Hạ Đồng vội vàng nh·ậ·n lấy, "Không chê không chê, em t·h·í·c·h lắm đó, tại tay em vụng về, không biết làm mấy thứ này, nếu không thì giống như chị dâu bày biện trong nhà ấm cúng biết bao!"
"Có gì đâu, em muốn, chị cũng không có việc gì làm, có thể thêu cho em thêm nhiều chút."
Hạ Đồng cười nói: "Vậy thì em cảm ơn chị nhiều lắm."
Hạ Đồng kỳ thật cũng muốn trang trí nhà cửa một chút, khổ nỗi tay nghề không tốt, nếu trực tiếp dùng đồ siêu thị bên trong không gian ra trang trí, thì quá lộ liễu, nhất định sẽ bị p·h·át hiện.
Hai người đã nói chuyện hồi lâu, mãi đến khi Hạ Đồng muốn cáo từ, Tiểu Thạch Đầu vẫn chưa tỉnh.
"Tiểu Hạ, lần sau lại đến chơi nha!"
"Dạ, chị dâu, em nhất định sẽ ghé lại, nhưng chị cũng có thể đến nhà em chơi nha! Em t·h·í·c·h Tiểu Thạch Đầu, nó dễ thương quá, rảnh rỗi chị dẫn nó đến chơi, em được nghỉ phần lớn thời gian đều ở nhà."
"Mà chị cũng đừng buồn bực ở trong cái viện lớn này, nếu rảnh thì dẫn Tiểu Thạch Đầu đi dạo quanh đây, lúc nãy em tới thấy xung quanh đây không xa có vườn hoa với lại cái hồ nhỏ, đi dạo rất tốt."
Diêu Linh cười nói: "Được rồi, chị biết rồi, chị sẽ dẫn Tiểu Thạch Đầu đi dạo."
Do dự nửa ngày, Hạ Đồng mới mở miệng: "Chị dâu, lúc nãy em cũng không phải cố ý, nếu lời em nói có gì làm chị không thoải mái trong lòng, chị đừng để bụng nha!"
Diêu Linh mím môi cười nhạt nói: "Chị không để bụng đâu, chị biết em vì tốt cho chị, chị tốt x·ấ·u chị còn biết được, chỉ là chuyện của chị khá phức tạp, nói một lời hai lời không hết, nên em có lập trường của em."
"Chị dâu, em cũng biết, chị theo anh Hùng đến đây đã là sự nhượng bộ lớn rồi, tâm lý phụ nữ vốn mỏng manh, làm việc cũng tương đối tế nhị, đàn ông sơ ý là sẽ không hiểu được, nếu không em cũng không nói nhiều với chị như vậy, tuy rằng em hay bộc trực nhưng em không phải người vô tâm đâu."
Diêu Linh hơi ngạc nhiên trước lời của Hạ Đồng, vì con, cũng vì chồng, nàng quyết định từ từ mở lòng mình ra một chút, nàng vẫn nghĩ không ai hiểu nàng, không ngờ lại bị Hạ Đồng nói trúng tim đen.
"Tiểu Hạ, em đâu chỉ là không phải người vô tâm, em thật sự là cẩn thận tỉ mỉ đó nha, rất nhiều việc chị phải rất lâu sau mới nhận ra, người bên cạnh lại càng không biết tâm tư của chị, mà em lại hiểu chị đến vậy."
Hạ Đồng "Xuy xuy" cười, thẳng thắn nói: "Chị dâu, kỳ thật em rất hay sơ ý lắm đó, chỉ là trước đây cũng nghe về chị, nên em rất tò mò về chị, gặp chị rồi em chú ý chị nhiều hơn một chút, nên mới phát hiện ra những điều này."
"Dù sao thì, Tiểu Hạ, em thật sự là người có tâm hồn trong sáng."
Hai người nói chuyện, cảm giác càng thân thiết hơn một chút, Diêu Linh cũng mở lòng với Hạ Đồng hơn, lời nói cũng nhiều lên, hai người trò chuyện thân mật một hồi, thấy thời gian cũng muộn rồi, Hạ Đồng mới rời đi.
Trên đường về, Hạ Đồng vừa lái xe vừa nghĩ, hôm nay quả là đi đúng lúc, không ngờ còn kéo gần được khoảng cách giữa mình và Diêu Linh, như vậy cũng tốt, ít ra Diêu Linh ở đây sẽ không cô đơn, có chuyện cũng sẽ kể cho mình nghe, như vậy cũng sẽ không buồn bực trong lòng.
Hạ Đồng tính là có thời gian sẽ thường xuyên đến thăm hai mẹ con, tuy đã nói mấy lần là để Diêu Linh dẫn Tiểu Thạch Đầu đến nhà chơi, Hạ Đồng đoán y theo tính cách của Diêu Linh thì chắc chắn sẽ không đến đâu, chỉ có mình đến tìm họ thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận