Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 240: Tiệm may tử (nhị) (length: 7580)

Hạ Đồng lần đầu tiên thấy có cô nương đứng lên chê cười lại đáng yêu như vậy, dáng vẻ nàng cười rộ lên, đôi mắt cong cong như trăng non, làn da trắng nõn, khiến Hạ Đồng thật sự không nhịn được muốn đưa tay qua xoa bóp.
Vui vẻ như vậy, người lại còn lễ phép như thế, khiến người cảm thấy thiện cảm, rất thoải mái, quả nhiên người lớn lên xinh đẹp có ưu thế a!
Tiểu Yến cười một tiếng, liền lộ ra hai chiếc răng khểnh, nhìn thật là dễ thương.
Hạ Đồng không tự chủ được muốn nói thêm vài câu với nàng, hỏi: "Tiểu Yến, ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Còn đang đi học sao?"
"Tỷ tỷ, ta năm nay mười bốn gần mười lăm, ta không đi học nữa, tốt nghiệp cấ·p một xong ta một lòng muốn cùng gia gia học may, gia gia tuổi cao, thường x·u·y·ê·n không x·u·y·ê·n được kim chỉ, rất tốn sức, có ta ở đây, có ta giúp đỡ ông, ông sẽ thoải mái hơn."
Hạ Đồng nói: "Vậy ngươi với đại chất nữ nhà ta không chênh lệch nhiều, chắc là nó lớn hơn ngươi hai tuổi, cũng rất t·h·í·c·h thú may vá, làm cũng rất giỏi."
"Tiểu Yến, tuổi ngươi còn nhỏ, không học tiếp có đáng tiếc không, có thể học thêm hai năm nữa."
Tiểu Yến lắc đầu, "Bây giờ cấp ba rất loạn, nhiều người bỏ học lắm, với lại so với học hành, ta càng t·h·í·c·h may vá, cùng gia gia học may cũng đâu có gì không tốt, được làm việc mình t·h·í·c·h, ta rất vui."
Hạ Đồng thầm nghĩ nha đầu này với Đại Nữu thật là không sai biệt lắm, nếu chúng nó qu·e·n nhau chắc chắn sẽ thành bạn tốt.
Hạ Đồng nói chuyện với Tiểu Yến vài câu, Thẩm sư phó cũng nghỉ ngơi xong xuôi uống đủ nước, đi đến trước mặt hai người, Tiểu Yến tự giác đi qua một bên, yên lặng chờ đợi.
Thẩm sư phó cười nói: "Không biết các ngươi muốn may kiểu quần áo gì, vải vóc mang đến chưa."
Phương Phương và Hạ Đồng vội vàng đáp: "Mang đến rồi, mang đến rồi."
Hai người đều mở vải vóc mình mang đến ra, vải vóc của Phương Phương mang đến tương đối đơn giản, hai khối m·à·u sáng và hai khối m·à·u tối.
Nhưng Hạ Đồng thì khác, các loại các thức vải vóc đều mang đến vài khối, có m·à·u sắc tươi đẹp muốn thanh nhã còn có vải vóc mang họa tiết, sờ vào cũng rất mịn, quan trọng là vải vóc thật sự không ít.
Phương Phương nhìn vải vóc mở to hai mắt, "Tiểu Hạ, cậu dọa người đấy à! Cậu lấy đâu ra nhiều vải vóc thế, có rất nhiều tôi còn chưa thấy bao giờ, m·à·u sắc sao mà tươi đẹp vậy! Đẹp quá đi!"
Lúc Hạ Đồng lấy ra cũng không nghĩ nhiều, chỉ định may vài bộ quần áo đẹp, không ngờ thấy Phương Phương giật mình như vậy, xem ra mấy loại vải vóc này, hiện tại ngoài chợ không có, nếu không thì Phương Phương, chuyên gia đi dạo phố, sao lại hỏi như vậy.
"Có chút là mua, rất nhiều là người khác tặng, tớ tích cóp cả đấy, nhân cơ hội này may mấy bộ quần áo."
Phương Phương sờ tới sờ lui vải vóc, "Tớ thật sự rất t·h·í·c·h nha! Vải ngoài chợ không có m·à·u sắc tươi đẹp thế này, cậu bảo sao tớ lại mua không được chứ."
Hạ Đồng thấy vẻ mặt thèm thuồng của Phương Phương, lấy ra một khối vải bông tươi đẹp, "Cậu t·h·í·c·h thì tặng cậu nè! May một bộ quần áo cậu t·h·í·c·h."
Phương Phương xua tay, "Không được, vải này nhìn là biết đắt tiền rồi, sao tớ chiếm t·i·ệ·n nghi của cậu được, lần trước cậu cho con tớ sữa bột tớ đã rất cảm ơn rồi, tớ chỉ nói thôi, đâu có đòi cậu."
"Tớ biết mà Phương Phương, cậu không phải loại người thích chiếm t·i·ệ·n nghi, nếu cậu là loại người đó, tớ đã không cho cậu đâu, cho cậu là vì tớ muốn cho cậu thôi, cũng không có quý giá gì, cậu cầm đi!"
"Không nên không nên, thật sự không cần, như vậy làm tớ ngại lắm."
Hai người cứ đẩy qua đẩy lại, làm Hạ Đồng cũng bực, ném vải vóc vào l·ồ·n·g n·gự·c Phương Phương, "Được rồi, đừng đẩy qua đẩy lại, ở trong tiệm may của Thẩm sư phó thế này còn ra thể thống gì."
"Vậy được, tớ mặt dày nhận, nhưng lần này tiền may quần áo cậu để tớ trả, không cho cậu tranh với tớ, không thì vải vóc tớ cũng không cần, không thì tớ áy náy."
Hạ Đồng nhìn Phương Phương cố chấp, cũng không có cách nào, đành đồng ý lần này tiền may quần áo do nàng chi trả.
Thẩm sư phó nói: "Tình cảm của hai người tốt thật, đều hào phóng đại khí, không hổ làm bạn tốt."
"Vải vóc này đúng là không tồi, ít thấy lắm! Mà vải vóc này thật sự rất hợp với mấy cô nương trẻ tuổi, may ra quần áo chắc chắn đẹp."
Phương Phương có vải bông liệu, mặt mày hớn hở tâm tình rất tốt, có mong chờ với quần áo mới.
Nói: "Vậy phiền Thẩm sư phó may cho chúng tôi quần áo thật xinh đẹp."
"Đó là không vấn đề, các người muốn may kiểu gì, giờ mọi người đều đang chuẩn bị quần áo mùa thu, các người cũng vậy hả! Bên này có quyển mẫu, dựa theo chất liệu vải vóc, các người chọn lựa xem."
Phương Phương nói: "Chúng tôi cần may đồ thu, tập tôi không xem đâu, tôi may hai cái quần, vẫn kiểu cũ, một cái áo lót mỏng, một cái áo khoác dài tay dày, như bộ tôi may năm kia ấy, còn vải bông đó may cho tôi một cái váy dài tay."
Thẩm sư phó gật gù trong lòng, Phương Phương là khách quen của tiệm may, sở t·h·í·c·h của nàng ông biết rõ, sau đó ông nhìn về phía Hạ Đồng, "Cô nương, còn cô, cô tính sao?"
Hạ Đồng không giống Phương Phương, không quen thuộc với kiểu dáng của tiệm may lắm, liền lật xem quyển mẫu, bên trong có mấy kiểu Hạ Đồng rất t·h·í·c·h, nhìn rất đại khí.
Hạ Đồng chỉ mấy kiểu đó nói, "Tôi muốn may áo lót và áo sơ mi cứ theo kiểu này mà làm, quần may một cái quần ống rộng và một cái quần yếm, áo sơ mi và áo khoác quần của nam thì cứ theo truyền thống mà làm."
Kiểu dáng y phục của đàn ông vốn không nhiều, Hạ Đồng chọn kiểu nào cũng không lỗi thời, mặc vào vừa đại khí lại bền, Hạ Đồng chọn kiểu cho Chu Tấn Bắc cũng không tốn công gì, ba hai cái là xong.
Hạ Đồng còn muốn may một chiếc áo khoác đặc biệt một chút, nàng có ý tưởng của mình, rồi đem ý tưởng đó miêu tả cho Thẩm sư phó nghe, nghe xong miêu tả, Thẩm sư phó có nhiều chỗ không hiểu.
Hạ Đồng cầm b·ú·t và giấy vẽ kiểu mình muốn may vào, lại cẩn t·h·ậ·n đưa bản vẽ cho Thẩm sư phó giảng giải, Thẩm sư phó làm nghề này mấy chục năm, nhìn bản vẽ là hiểu ngay.
Hạ Đồng lấy vải vóc mình chọn ra, "Thẩm sư phó, phiền ông may chiếc áo khoác tôi vừa nói bằng hai miếng vải này, may một chiếc mỏng, một chiếc có lớp bông."
Thẩm sư phó gật đầu, "Cô nương, yêu cầu của cô tôi đã biết, kiểu này đích x·á·c đẹp mắt, không biết cô nghĩ ra sao, cách phối hợp này tôi làm lần đầu, nhưng cô yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt."
"Còn váy cô muốn theo mẫu trong tập may, hay có ý tưởng khác?"
Hạ Đồng lại nhìn quyển mẫu, nói: "Cứ theo trong tập đi! Kiểu dáng phía tr·ê·n cũng rất đẹp, may hai cái váy, một cái cổ tròn một cái có khuy cài."
Vì Hạ Đồng cảm thấy tất cả các váy đều na ná nhau, đều từ từ biến đổi, mấy kiểu này cũng rất cổ điển, không cần thiết phải làm gì đặc biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận