Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 361: Vợ chồng son đêm đàm (length: 7197)

Chờ Chu Tấn Bắc thu dọn xong lò sưởi trên g·i·ư·ờ·n·g thì trời đã rất muộn.
Chu Tấn Bắc nằm ở tr·ê·n giường, ôm Hạ Đồng thật c·h·ặ·t vào l·ồ·n·g n·g·ự·c.
Hạ Đồng thần bí ghé vào tai Chu Tấn Bắc nói: "Chu Tấn Bắc, ta cho ngươi biết một tin tốt."
Chu Tấn Bắc nghiêng đầu, hỏi: "Vợ à, tin tốt gì?"
"Ngươi đừng k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g nha! Chính là ngươi sắp làm cha rồi đấy."
Chu Tấn Bắc nghi ngờ hỏi: "Cái gì? Ngươi nói gì cơ?"
Hạ Đồng cố ý nói lớn tiếng hơn, "Ta có thai."
Chu Tấn Bắc ngồi bật dậy, mắt sáng long lanh nhìn Hạ Đồng, "Thật á?"
Hạ Đồng cũng ngồi dậy, đấm nhẹ vào ngực Chu Tấn Bắc, "Đương nhiên là thật rồi, ta đi khám ở b·ệ·n·h viện rồi, chính miệng bác sĩ nói, nếu không ngươi tưởng ta gạt ngươi à! P·h·át hiện ra thì đã hơn một tháng, giờ là hơn hai tháng rồi."
Chu Tấn Bắc k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g ôm c·h·ặ·t Hạ Đồng, không ngừng lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại, "Ta sắp làm cha rồi, ta sắp làm cha rồi."
"Vừa nãy còn bảo ngươi đừng k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g thế cơ mà, nhìn cái dạng ngốc nghếch của ngươi kìa."
Chu Tấn Bắc hôn lên má Hạ Đồng, "Ta đây là đang vui mừng, ta nghĩ là, ta nghĩ là..."
Hạ Đồng cắt ngang lời hắn, "Ngươi cho rằng, ngươi cho rằng cái gì hả? Có phải ngươi cho rằng ta thật sự không sinh được không, thấy chưa. Lời đàn ông đều là dối trá, nói ta có hay không có con cũng không quan trọng, ngươi sẽ vẫn yêu ta."
"Ngươi xem, ta mới có con thôi mà ngươi đã vui như vậy rồi, không hề giống cái vẻ không quan tâm, kỹ t·h·u·ậ·t diễn của ngươi tốt quá, ta bị ngươi l·ừ·a rồi."
Chu Tấn Bắc cười nói: "Không phải là không để ý, cũng không phải là rất để ý, chỉ là so với hài t·ử mà nói, ta quan tâm đến ngươi hơn, có hài t·ử thì đúng là dệt hoa tr·ê·n gấm, là kết tinh tình yêu của chúng ta, ta đương nhiên sẽ rất yêu nó, nếu như không có thì ta cũng sẽ chấp nhận, bởi vì trong cuộc đời chúng ta không chỉ có hài t·ử, người ở bên ta lâu dài nhất là ngươi, cùng ta đi hết cuộc đời là ngươi."
Hạ Đồng cũng ôm lại Chu Tấn Bắc, cười nói: "Ngươi thật biết ăn nói, muốn bắt được lỗi của ngươi cũng không được.
"Vợ à, em đừng ôm anh c·h·ặ·t thế."
Hạ Đồng bĩu môi nói: "Sao, ngươi gh·é·t bỏ ta à."
"Đâu có thể chứ! Anh sợ em ép vào bụng."
Hạ Đồng buông Chu Tấn Bắc ra, rời khỏi l·ồ·n·g n·g·ự·c của hắn, nói: "Cái đồ ngốc này, con bây giờ ở trong bụng em chỉ là một hạt đậu nhỏ thôi, bụng còn chưa nhô ra, sao mà ép được."
Chu Tấn Bắc đỡ Hạ Đồng nằm xuống, "Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, em không thể giống như trước đây sơ ý, bình thường phải chú ý một chút."
Hạ Đồng hờn dỗi: "Em biết rồi, ai sắp làm cha thì có khác, Báu Báu còn chưa sinh ra đã tản ra hào quang của bố rồi, nếu mà sinh ra thì không biết anh còn sủng nó đến mức nào đâu?"
"Con anh, anh đương nhiên phải sủng rồi." Nói xong liền xuống giường tắt đèn.
Nằm xuống, để đầu Hạ Đồng gối lên vai hắn, "Vợ à, muộn rồi, ngủ sớm thôi em!"
Hạ Đồng cựa quậy, "Em ngủ không được, nhìn thấy anh, em thấy hơi hưng phấn, có rất nhiều chuyện muốn nói với anh đó."
Chu Tấn Bắc nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, "Có gì thì ngày mai nói, giờ ngủ đi."
"Không được, mình nói chuyện một lát nữa thôi, mệt thì em sẽ ngủ."
Chu Tấn Bắc suy nghĩ một chút, nói: "Vậy cũng được, chỉ nói chuyện một lát thôi, em có thai rồi, giấc ngủ rất quan trọng đấy."
"Ừm, nói chuyện một lát thôi, em còn chưa nói tin có thai cho mọi người biết đâu, mới chỉ nói với chị dâu cả thôi."
"Vì sao?" Chu Tấn Bắc hỏi.
"Ba tháng đầu thì không nên nói vội, chờ ổn định rồi báo cho họ biết."
Chu Tấn Bắc nhẹ gật đầu, "Vậy cũng được."
Hạ Đồng lại nói: "Anh có biết mấy ngày nay xảy ra chuyện gì không? Anh còn nhớ Lục bà không?"
Chu Tấn Bắc nói: "Là bà lão đi dạo phố đó hả, người trước đây em dẫn anh đi gặp ấy."
"Đúng đó! Chính là bà ấy."
"Bà ấy làm sao, có chuyện gì sao?"
"Em kể cho anh nghe một chuyện thần kỳ, chính là..."
"Sau đó bà ấy được em tìm thấy người thân rồi, giờ họ đã đoàn tụ, bà ấy hiện đang ở nhà Giang Đại Quốc."
Hạ Đồng kể lại sự tình từ đầu đến cuối cho Chu Tấn Bắc nghe, Chu Tấn Bắc yên lặng lắng nghe.
"Anh nói có khéo không chứ."
Chu Tấn Bắc xoa đầu Hạ Đồng, "Khéo thật, vợ à, em đã làm một việc tốt rồi đó."
"Vậy hả! Em cũng vui lắm, bất quá em nhờ Bạch Dương làm thủ tục cho Lục bà, em tìm không ra ai khác."
"Vợ à, em làm đúng đấy, tìm Bạch Dương không có vấn đề gì đâu, chuyện này chỉ có anh ta làm được thôi, anh ta vẫn còn chút quan hệ."
Hạ Đồng thở dài một hơi, "Thật ra Lục bà cũng đáng thương lắm, Dương nãi nãi gọi bà ấy một tiếng Lục tiểu thư, nghe đáng kính lắm, em nghĩ mỗi khi nghe một tiếng, Lục bà lại càng khổ sở hơn một chút, bà ấy trước kia tôn quý như thế, thể diện như thế, đến bây giờ còn không bằng đại nha hoàn hầu hạ bên cạnh bà ấy trước kia."
"Đúng là thế sự vô thường mà! Người từ trên cao ngã xuống thì sẽ càng đau đớn hơn."
"Nhưng mà các bà ấy gặp nhau vui lắm, hai cụ già hàn huyên cả đêm đấy? Lục bà cũng chỉ ở lại được hơn mười ngày nữa thôi, nên em bảo bà ấy ở lại nhà Giang gia, tiện thể ở cùng Dương nãi nãi nhiều hơn, lần sau gặp mặt không biết là khi nào, có khi mãi mãi không gặp lại được nữa."
Chu Tấn Bắc nghiêng đầu hôn lên trán Hạ Đồng, "Vợ à, em làm tốt lắm, hai cụ già có lẽ sẽ rất quý trọng khoảng thời gian ở bên nhau này, trong lòng các bà ấy kỳ thật cũng rất rõ ràng, về sau chưa chắc đã gặp lại, nên mấy ngày này lại càng đáng quý."
"Ừm, Chu Tấn Bắc, hết năm em dẫn anh đi thăm các bà, tiện thể anh cũng gặp Đại Quốc luôn, hắn thường lải nhải nhắc anh đó, tên tiểu mê đệ này đúng là t·h·í·c·h anh thật."
Chu Tấn Bắc nhíu mày, "Tiểu mê đệ" là cái từ gì, sao anh chưa nghe bao giờ.
Anh đang định hỏi, thì nghe thấy bên tai truyền đến tiếng thở đều đều, anh nhìn người phụ nữ nhỏ bé đang ngủ say trong l·ồ·n·g n·g·ự·c, khóe miệng cong lên.
Anh kéo chăn lên người nàng, rồi cũng nhắm mắt lại, ngủ t·h·i·ế·p đi.
Sáng sớm tỉnh dậy, Hạ Đồng p·h·át hiện trên giường chỉ có một mình nàng, không thấy bóng dáng Chu Tấn Bắc đâu cả.
Hạ Đồng nghĩ thầm, người này, đúng là không có lúc nào nằm ỳ, lại dậy sớm thế.
Hạ Đồng lấy bộ quần áo bông ấm áp trong chăn ra, mặc vào rồi xuống giường.
Vừa thu dọn xong, liền thấy Chu Tấn Bắc đẩy cửa bước vào, tr·ê·n đầu đầy những bông tuyết trắng.
"Chu Tấn Bắc, trên đầu anh có bông tuyết kìa, bên ngoài đang có tuyết rơi hả?"
"Có tuyết rơi, bên ngoài trắng xóa cả rồi, tối qua nửa đêm bắt đầu rơi, em có thể ngủ thêm một lát nữa."
Hạ Đồng cười nói: "Hôm nay ba mươi Tết rồi, sao mà ngủ được, em còn phải chuẩn bị đồ ăn nữa, đã nói là mỗi nhà chuẩn bị vài món, tụ tập lại ăn cùng nhau, sao có thể làm qua loa được, nhất định phải dậy sớm chuẩn bị mới được."
Chu Tấn Bắc nói: "Lát nữa anh sẽ ra giúp em."
"Đứng dậy ăn sáng trước đi! Em nấu cháo cho."
Hạ Đồng cao hứng đáp, đứng lên là có đồ ăn ngay, đúng là tốt thật, vẫn là có ông xã bên cạnh tốt; không đúng; là có một ông xã chịu khó tốt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận