Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 298: Bị hù dọa (length: 7132)

Hạ Đồng nhìn Tiêu Thành đang chờ ở cửa, ghé vào tai Triệu t·h·iến t·h·iến nhẹ giọng nói: "Xem ngươi sốt ruột tan tầm cỡ nào, thì ra là có người yêu đang đợi ở ngoài kia kìa."
"Bây giờ ngay cả xe con cũng không đi, ngồi xe đ·ạ·p, sức mạnh của ái tình thật là vĩ đại a!"
Triệu t·h·iến t·h·iến hờn dỗi liếc Hạ Đồng một cái, "Đâu có, hắn có thời gian đều đến đón ta, ta có sốt ruột gì đâu."
"Với lại bây giờ ta đi làm còn nhường tài xế đến đón, tôi cũng đâu phải lãnh đạo, làm thế trương dương, không phải càng khiến người khác mắng."
Hạ Đồng cũng lười trêu chọc Triệu t·h·iến t·h·iến nữa, sợ nha đầu kia lại sốt ruột đến giơ chân lên.
Hạ Đồng tiến lên chào hỏi: "Tiêu Thành, đã lâu không gặp! Mấy tháng không thấy cậu rồi thì phải!"
Tiêu Thành hơi kinh ngạc, "Tiểu Hạ, sao cậu lại ở đây, đến tìm t·h·iến t·h·iến à?"
"Đúng vậy! Tìm cô nàng này tán gẫu, ai ngờ lại cùng nàng nói chuyện phiếm muộn thế này."
Tiêu Thành cười nói: "Tình bạn của các cậu tốt thật."
"Thời gian không còn sớm, hai cậu tranh thủ thời gian về đi! Tớ cũng phải về đây."
Triệu t·h·iến t·h·iến nói: "Tiểu Hạ, chúng ta đi ăn chút gì đi! Cậu theo giúp tớ lâu như vậy còn chưa ăn cơm tối."
"Giờ này các quán cơm cũng sắp đóng cửa rồi, đừng đi nữa, về sớm nghỉ ngơi đi, lần sau các cậu đến nhà tớ chơi, tớ sẽ chiêu đãi các cậu tử tế."
Triệu t·h·iến t·h·iến vừa thấy thời gian đúng là hơi muộn, cũng không nói thêm gì nữa.
"Vậy chúng tớ đưa cậu về nhé!"
"Không cần đâu, đừng mất công, muộn thế này rồi, đi đi về về bao nhiêu xa chứ! Các cậu mau đi đi! Tớ có xe đ·ạ·p, tớ tự lái xe về được rồi."
"Vậy được rồi!" Triệu t·h·iến t·h·iến ôm lấy Hạ Đồng, "Tiểu Hạ, thật luyến tiếc cậu, nếu mỗi ngày đi làm đều có cậu ở bên thì tốt, tớ sẽ vui biết bao! Mặc dù đây chỉ là mong ước xa vời của tớ."
Hạ Đồng bị Triệu t·h·iến t·h·iến chọc cười ha hả, "Nha đầu ngốc, người yêu của cậu ở ngay đây này, còn ngây thơ như vậy, đừng ôm nữa, làm như s·i·nh ly t·ử biệt ấy, gần thế này, tớ muốn đến thăm cậu dễ như ăn bánh."
"Đấy là cậu nói đấy nhé! Cậu phải nhớ thường x·u·y·ê·n đến thăm tớ đấy! Có cậu theo giúp tớ, tớ đặc biệt vui."
Hạ Đồng miệng đầy đáp ứng, "Được, được, được; tớ biết rồi, yên tâm đi! Sẽ thường x·u·y·ê·n tới thăm cậu."
Đêm cuối thu, gió lạnh thổi tới, Hạ Đồng cưỡi xe đ·ạ·p tr·ê·n đường về nhà, bị gió lạnh táp vào cổ, lạnh đến r·u·n cầm cập, hối hận hôm nay ra ngoài vì đẹp mà mặc tương đối ít, ban đêm cưỡi xe đ·ạ·p thật sự cảm nh·ậ·n được gió đêm rét lạnh.
Cũng không muốn phiền phức tìm áo khoác x·u·y·ê·n qua không gian, chỉ một lòng muốn nhanh chóng về đến nhà.
Ngón tay đặt lên tay lái xe, lâu dần, bị gió thổi cũng có chút c·ứ·n·g đờ, Hạ Đồng tăng nhanh tốc độ xe, dùng sức đạp về phía trước.
Cuối cùng cũng đã đến dưới lầu, mùa hè mọi người nghỉ ngơi tương đối sớm, trong hành lang không một bóng người.
Ban đêm khiến Hạ Đồng cảm thấy có chút bất an, dừng xe đ·ạ·p xong vội vàng lên lầu.
Hạ Đồng bình thường viết bản thảo, đọc sách tạp nham cổ quái cũng tương đối nhiều, lúc này trong đầu khó hiểu hiện ra một ít ma quỷ loạn thất bát tao, sợ đến nàng phía sau lưng lạnh toát.
Những thứ này thật là không thể nghĩ, càng nghĩ càng không dừng lại được, luôn cảm thấy phía sau có người theo nàng.
Hạ Đồng vội vã chạy lên lầu, sốt ruột bận bịu hoảng sợ lấy chìa khóa ra, tay r·u·n rẩy làm rơi chìa khóa, đang ngồi xổm xuống nhặt chìa khóa, cửa "phanh" một tiếng bị mở ra, Hạ Đồng giật mình.
Chỉ nghe trên đỉnh đầu truyền đến một giọng trầm thấp, "Tức phụ, em về rồi."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hạ Đồng trấn định lại, ngẩng đầu đứng lên, mạnh mẽ ôm lấy người trước mặt, "Chu Tấn Bắc, anh về rồi."
Chu Tấn Bắc k·é·o Hạ Đồng vào phòng, đóng cửa lại, "Tức phụ, em sao vậy, sắc mặt khó coi thế kia."
Hạ Đồng oán giận nói: "Không phải tại anh sao, đột nhiên mở cửa làm em giật cả mình."
"Anh nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, còn có tiếng chìa khóa rất nhỏ, anh biết chắc là em về nên mở cửa đón em."
Chu Tấn Bắc đặt bàn tay to rộng lên trán Hạ Đồng, "Để anh xem, có phải bị giật mình không."
"Nhiệt độ cơ thể bình thường, không có vấn đề gì."
Chu Tấn Bắc lại ấn Hạ Đồng ngồi xuống sofa phòng kh·á·c·h, mình ngồi bên cạnh nàng, dùng tay xoa lưng an ủi nàng.
"Bây giờ đỡ hơn chưa, x·i·n· ·l·ỗ·i tức phụ, làm em sợ rồi."
Hạ Đồng dịu lại, lắc đầu nói: "Không trách anh, là do em tự suy diễn, tự mình dọa mình, lúc em vừa lên lầu, trong đầu em toàn nghĩ mấy thứ kỳ quái, cứ cảm giác có yêu ma quỷ quái theo em, làm em đầu óc hỗn loạn hết cả lên."
"Tức phụ, em cứ t·h·í·c·h suy diễn, mấy quyển sách quỷ quái kia sau này ít đọc thôi, ảnh hưởng đến tâm lý đấy, tâm lý em lại không mạnh mẽ, rất dễ bị lôi kéo."
Hạ Đồng khẽ gật đầu, "Em biết rồi; trước đây em cũng không như vậy, tự nhiên lại thành ra thế này, em cũng thấy lạ lắm."
"Có gì lạ đâu, trước kia em xem những câu chuyện kia, kỳ thực đều ở trong đầu em cả đấy; trước đây chưa gặp cảnh tượng đặc biệt nào nên nó chưa hiện ra thôi."
"Tức phụ, sao hôm nay em lại về muộn thế?"
"Hôm nay em nghỉ cùng đồng nghiệp đi chơi, chiều lại đi tìm bạn, cứ ở cùng nàng đến tận lúc tan tầm, nên mới muộn như vậy."
"Chu Tấn Bắc, anh về khi nào thế, tuần này anh được nghỉ à? Nghỉ mấy ngày? Hay là anh xin phép về? Một tháng mấy ngày nay anh có khỏe không?"
Chu Tấn Bắc cười nói: "Tức phụ, em đừng vội, câu hỏi của em anh trả lời từng cái một, anh về lúc chạng vạng, không phải xin phép, là nghỉ t·h·ố·n·g nhất, lần này nghỉ ba ngày, anh s·ố·n·g rất tốt, ăn ngon ngủ ngon, cũng không bị t·h·ư·ơ·n·g."
"Thế còn em, em thế nào?"
Hạ Đồng nói: "Em cũng rất tốt, vẫn vậy thôi, mỗi ngày viết bản thảo, chỉ là dạo này tương đối bận."
"Tức phụ, ăn cơm trước đi! Ăn cơm xong rồi nói chuyện tiếp, anh để thức ăn trong nồi giữ ấm, anh đi lấy nồi ra."
Chu Tấn Bắc bưng thức ăn lên bàn, gắp cho Hạ Đồng một bát cơm, cũng xới cho mình một bát.
Hạ Đồng kinh ngạc nói: "Anh cũng chưa ăn cơm à!"
"Chưa, làm xong anh đã đợi em rồi, không ngờ em lại về muộn thế."
Hạ Đồng có chút đau lòng nói: "Làm xong anh cứ ăn trước đi! Chờ em làm gì, có biết em về lúc nào đâu, để đói chính mình, anh ngốc hả."
Chu Tấn Bắc cười nói: "Anh chỉ muốn cùng em ăn cơm thôi mà!"
Hạ Đồng thầm nói: "Đồ ngốc."
Hai người ăn cơm xong, Hạ Đồng đi tắm, Chu Tấn Bắc rửa bát, Chu Tấn Bắc về đã tắm rồi.
Tắm xong, Hạ Đồng cầm khăn mặt lau tóc còn ướt, Chu Tấn Bắc thấy vậy liền tiến lên nh·ậ·n lấy khăn mặt trong tay Hạ Đồng, để Hạ Đồng ngồi xuống, dịu dàng lau tóc cho nàng.
Chu Tấn Bắc lau tóc cho nàng càng ngày càng thành thục, lực đạo vừa phải, lau cho Hạ Đồng rất thoải mái, Hạ Đồng hưởng thụ híp mắt lại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận