Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 442: Khuyên bảo thẩm Tiểu Hồng (length: 7197)

Thẩm Tiểu Hồng lộ vẻ mặt rối rắm, "Tỷ tỷ, ta không muốn làm phiền ngươi, ngươi cùng ta không có quan hệ m·á·u mủ, ngươi không cần phải chịu trách nhiệm cho ta, ta..."
"Tiểu Hồng, ngươi đừng nghĩ nhiều như vậy, tuyệt đối không phiền toái, chỉ là thêm đôi đũa thôi, tỷ tỷ t·h·í·c·h ngươi, Thẩm sư phó là người tốt, ta không muốn hắn không an lòng, về sau th·e·o ta, ngươi thấy có được không?"
Thẩm Tiểu Hồng cảm động nói: "Tỷ tỷ, ngươi thật tốt."
"Ngươi đó nha đầu, tâm tư đừng để nặng như vậy, không làm phiền ngươi chăm sóc ta đâu, đây còn đang mang thai, làm gì cũng không t·i·ệ·n, ngươi đến rồi chúng ta còn có thể giúp nhau chăm sóc, thật tốt mà! Ta ở một mình cũng rất chán, ngươi đến rồi ta mừng còn không kịp nữa kìa?"
Để Thẩm Tiểu Hồng khỏi rối rắm, Hạ Đồng lấy đứa b·é trong bụng ra nói chuyện, nàng cảm thấy con bé kia vì nàng chưa chắc đã đến, nhưng vì đứa bé thì chắc chắn sẽ đến.
Thẩm Tiểu Hồng nhìn thoáng qua bụng Hạ Đồng, vui vẻ nói: "Hạ tỷ tỷ, ngươi có em bé rồi, vừa rồi lo chăm sóc chuyện tang gia nên còn chưa để ý bụng của ngươi."
Hạ Đồng sờ sờ bụng mình, nói: "Đúng vậy đó! Còn mấy tháng nữa là sinh rồi, ta bình thường đều ở nhà một mình, cho nên ngươi qua đây ta an tâm hơn! Ngươi bầu bạn với ta cho tốt nhé."
"Hạ tỷ tỷ, ta là người xui xẻo, ta khắc cha khắc mẹ lại còn khắc c·hết cả ông nội, ta sợ h·ạ·i ngươi."
Hạ Đồng quát lớn: "Ngươi nói bậy, loại lời này ai nói với ngươi thế, làm gì có chuyện đó, t·h·i·ê·n tai nhân họa cũng đổ lên người ngươi được sao?"
"Không phải nói bậy, ta từ nhỏ đã nghe người ta sau lưng nói vậy, tuy rằng ông nội cố ý không cho ta nghe thấy, nhưng ta vẫn nghe được rất nhiều người nói, lúc ông nội qua đời, có vài vị bác gái cũng nói vậy."
Hạ Đồng cau mày nói: "Tiểu Hồng, không được tin lời họ, đều là mấy bà tám ăn không nói có, các bà ấy cái gì cũng không hiểu, chỉ biết ở đó nói lung tung."
"Ngươi là cô nương tốt nhất, hiếu thuận nhất, sao lại là người xui xẻo được, đừng nghe những lời nhảm nhí đó."
"Ta muốn ngươi qua đây là thật tâm thật lòng t·h·í·c·h ngươi, thật lòng thương ngươi, ngươi nói ngươi m·ệ·n·h c·ứ·n·g rắn, ta còn m·ệ·n·h c·ứ·n·g hơn ngươi, ta t·r·ải qua những chuyện ngươi còn chưa t·r·ải qua đâu."
Thẩm Tiểu Hồng cúi đầu suy nghĩ một lát, cuối cùng ngẩng đầu lên nói: "Được, ta đáp ứng Hạ tỷ tỷ, bất quá ta vừa có tang, ngươi lại đang mang thai em bé, ta hiện tại không thể đến, nếu không sẽ xung khắc với ngươi, đợi một tháng sau ta sẽ qua."
"Tiểu Hồng, không ngờ ngươi còn nhiều mê tín như vậy đó! Tỷ đây không tin mấy chuyện đó đâu, không có chuyện gì đâu mà."
"Hạ tỷ tỷ, ngươi không tin nhưng ta tin, đây là điều ông nội từng nói với ta, ta nhất định phải tuân thủ, ta không thể h·ạ·i ngươi."
Hạ Đồng nhìn vẻ mặt kiên định của nàng, đành phải đồng ý, dặn dò nàng một tháng sau nhất định phải qua.
Hạ Đồng quyết định như vậy không phải nhất thời bốc đồng, nàng thật sự muốn nàng ấy ở cùng mình, nàng ở một mình cũng rất cô đơn, hai người có người bầu bạn cũng tốt.
Hạ Đồng ở trong nhà chính thắp hương cho Thẩm sư phó, ở linh đường bái tế nói: "Thẩm sư phó, người yên tâm đi! Tiểu Hồng ta sẽ chăm sóc tốt, chăm sóc đến khi con bé trưởng thành, để con bé có khả năng tự chăm sóc mình mới thôi."
"Nó còn là một đứa t·r·ẻ, rất tự trách về sự ra đi của người, hy vọng linh hồn người trên trời có thể phù hộ nó, để sau này nó được thuận lợi bình an."
Bái xong, Hạ Đồng nói: "Tiểu Hồng, cái tiệm may đó có cần ta giúp ngươi xử lý không?"
"Không cần đâu, tự ta lo được, có một dì tốt bụng nói muốn tiếp nhận nó, mấy ngày nay vì chuyện của ông nội, ta cũng không có tâm trạng trao đổi với dì ấy, hai ngày nữa ta sẽ tìm dì ấy, dì ấy là người quen, rất tốt, sẽ không để ta bị t·h·i·ệt đâu."
Hạ Đồng gật đầu, "Vậy thì tốt, ngươi ở đây còn t·h·iếu gì không, lần sau ta qua đây thăm ngươi, mang cho ngươi."
Thẩm Tiểu Hồng khoát tay, "Không cần đâu, cái gì cũng không t·h·iếu, trong nhà lương thực cũng có."
"Vậy ngươi cần gì cứ nói với ta, đừng kh·á·c·h khí, sau này coi ta như chị ruột mà đối xử, không cần ngại ngùng, có gì cứ nói với ta."
"Ân ân, cám ơn Hạ tỷ tỷ, ta biết rồi."
Hạ Đồng ngồi chơi một lát, cùng Thẩm Tiểu Hồng hàn huyên một hồi, nàng hiện đang chìm trong nỗi đau m·ấ·t người thân, tâm trạng có chút không tốt, rất cần người an ủi và quan tâm.
Đợi một hồi lâu, Hạ Đồng mới đứng dậy rời đi về nhà, lúc rời đi, nàng thấy Thẩm Tiểu Hồng rất lưu luyến.
Hạ Đồng cũng thật là mềm lòng, rất thương xót nàng, cảm thấy hoàn cảnh của nàng và mình có điểm giống nhau, ở cái thời đại này, nàng cũng là không cha không mẹ, người thân duy nhất là ông nội cũng m·ấ·t rồi, chỉ còn một mình nàng kiên cường s·ố·n·g.
Bất quá bên cạnh nàng còn có Chu Tấn Bắc làm bạn, cũng không tính là cô đ·ộ·c, nếu như nàng không chìa tay giúp đỡ Thẩm Tiểu Hồng, thì con bé thật sự không có ai nương tựa.
Trên đường về nhà, Hạ Đồng vẫn đang trầm tư suy nghĩ.
Đột nhiên một chiếc xe con dừng bên cạnh nàng, cửa kính xe hạ xuống, một giọng nói quen thuộc gọi nàng lại.
"Tiểu Hạ, cô đi đâu đấy, tôi đưa cô một đoạn đường nhé!"
Hạ Đồng quay đầu, nhìn thấy Chương Hoài Tiên trong xe đang cười nhẹ với mình.
Nàng sững sờ, nói: "Trùng hợp vậy ạ! Chương tiên sinh, anh đi c·ô·ng tác về sao?"
"Ở đây không được dừng xe lâu, lên xe nói chuyện đi!"
Hạ Đồng nhẹ gật đầu, mở cửa xe bước lên.
Vừa lên xe, nàng mới p·h·át hiện trong xe trừ Chương Hoài Tiên và tài xế, còn có một bé trai tầm năm sáu tuổi.
Bé trai lanh lợi nhường một chỗ cho Hạ Đồng ngồi, cậu bé ngồi giữa Hạ Đồng và Chương Hoài Tiên, dùng ánh mắt hiếu kỳ đ·á·n·h giá Hạ Đồng, đôi mắt to tròn xoe, trông rất linh động đáng yêu.
"Cô xinh đẹp ơi, cô là đối tượng của chú út cháu hả? Cô xinh quá à."
Hạ Đồng có chút x·ấ·u hổ, Chương Hoài Tiên quát: "Tiểu Bảo, không được nói bậy."
Bé trai làm mặt quỷ, rồi nhìn bụng Hạ Đồng, "Cô ơi, trong bụng cô cũng có em bé hả? Giống mẹ cháu á, mẹ cháu cũng sắp sinh em trai em gái cho cháu rồi, bụng cũng to như cô á."
Hạ Đồng ôn hòa nói: "Đúng vậy đó! Trong bụng cô có em bé."
Chương Hoài Tiên nhìn bụng nàng, "Một thời gian không gặp, không ngờ cô đã sắp làm mẹ rồi."
"Thật ra lúc chúng ta mới gặp lần đầu, tôi đã là một người mẹ tương lai rồi, chỉ là bây giờ bụng to hơn thôi."
Chương Hoài Tiên gật đầu, "Ra vậy."
"Cô định đi đâu, về nhà hay là...?"
"Về nhà."
Anh ta bảo tài xế đọc địa chỉ, Hạ Đồng nghe thấy thì nhận ra ngay, không phải là địa chỉ khu nhà lầu trước kia sao, trước đây anh ta từng đưa cô về, không ngờ anh ta vẫn còn nhớ.
Nàng vội vàng nói: "Tôi không còn ở đó nữa, tôi mới chuyển chỗ khác."
Nàng nói địa chỉ mới cho tài xế, tài xế liếc nhìn Chương Hoài Tiên, nhận được sự đồng ý của Chương Hoài Tiên, lúc này mới lái xe đi.
Chương Hoài Tiên cùng Hạ Đồng hàn huyên vài câu về chuyện xưởng quần áo, cả về vấn đề thiết kế mẫu của nàng.
Rồi hàn huyên thêm một ít chuyện anh ta đi c·ô·ng tác xa, qua lời anh ta nói, nàng biết anh ta mới về hai ngày nay, trước đó đi c·ô·ng tác ở khắp nơi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận