Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 48: Xem phụ khoa (length: 6190)

Đến thị xã, Hạ Đồng ở bên ngoài bệnh viện mua chút điểm tâm.
Phỏng chừng Lưu tẩu tử cũng không có tâm trạng ăn cơm, Hạ Đồng ở bệnh viện đã hỏi được chỗ ở phòng bệnh của Mao Đản, tìm đến.
"Hạ muội tử, sao ngươi lại tới đây." Lưu tẩu tử vẻ mặt tiều tụy.
Mao Đản nằm ở trên giường bệnh, hẳn là đã làm xong giải phẫu, sắc mặt rất yếu ớt, Hạ Đồng sờ sờ khuôn mặt Mao Đản.
"Tối qua nghe người nhà viện nói, ta không yên lòng, cho nên tới xem Mao Đản, ta mua một ít đồ bồi bổ cho Mao Đản, hẳn là nó vừa làm xong giải phẫu vẫn chưa thể ăn, chờ thêm mấy ngày nữa cho nó ăn."
Lưu tẩu tử trong lòng rất cảm động, "Hạ muội tử, ngươi xem nhượng ta cảm tạ ngươi thế nào mới tốt."
Hạ Đồng cười nói: "Không cần khách khí, Lưu tẩu tử ngươi cũng giúp ta rất nhiều, đây là việc ta nên làm, ngươi còn chưa ăn điểm tâm à, ta mua điểm tâm ở ngoài kia, lại đây ăn chút đi."
Lưu tẩu tử lắc lắc đầu, "Ta lo lắng cho Mao Đản, không nuốt trôi."
"Mao Đản đã làm xong giải phẫu hẳn là không có gì đáng ngại, ngươi cũng đừng lo lắng, người là sắt, cơm là thép, ngươi nói ngươi nếu không ăn cơm, mệt ngã xuống thì sao, ai chiếu cố Mao Đản?"
Lưu tẩu tử nhẹ gật đầu, nhận lấy bánh bao trong tay Hạ Đồng, ăn.
"Lưu doanh trưởng đâu, hắn không ở bệnh viện sao?"
"Bác sĩ nói Mao Đản không có vấn đề gì, chờ tỉnh lại, ở bệnh viện hai ngày quan sát một chút, rồi về nhà tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏe, bệnh viện không thể lưu quá nhiều người, bên này ta cũng có thể ứng phó được, cho nên ta nhượng Lão Lưu về trước, hôm nay hắn còn phải lên ca."
Hạ Đồng nhẹ gật đầu, "Tẩu tử, ngươi sợ hãi đi!"
Lưu tẩu tử áy náy nói: "Vẫn là ta không đủ tỉ mỉ, chăm sóc nó không tốt, đáng lẽ khi nó kêu đau ta nên p·h·át hiện sớm hơn, như vậy nó có thể t·h·iếu chịu tội, tối qua xem bộ dạng đau đớn của Mao Đản, thật sự như khoét tim ta."
Hạ Đồng trấn an: "Tẩu tử, ngươi đừng tự trách, ngươi đã chăm sóc Mao Đản đủ tốt rồi, trẻ con sinh bệnh vốn là rất bình thường, người ăn Ngũ cốc hoa màu, sao có thể không sinh bệnh a!"
Lưu tẩu tử thoải mái cười nói: "Này ngược lại cũng đúng, Hạ muội tử, ngươi thật là người linh tính, lời gì t·r·ải qua t·r·o·n·g· ·m·i·ệ·n·g ngươi nói ra đều hay."
"May mắn bây giờ đang nghỉ hè, hai đứa Đại Mao Nhị Mao nhà ta về quê xem gia gia nãi nãi rồi, nếu không ta ở bệnh viện chăm Mao Đản, trong nhà còn xoay xở không kịp, nhà ta Lão Lưu cũng đỡ phải bận tâm, mấy ngày nay ăn ở căn tin là được."
"Tẩu tử, ngươi thật là người phụ nữ hiền lành, nếu nhà ngươi ly khai ngươi, vậy làm sao bây giờ!"
Lưu tẩu tử cười cười, "Ngươi xem cái miệng nhỏ nhắn của ngươi kìa."
Hai người trò chuyện một hồi, Hạ Đồng ra khỏi bệnh viện, đi trên đường đột nhiên nghĩ tới vấn đề của mình, vội vàng quay trở lại bệnh viện.
Hạ Đồng đăng ký khám phụ khoa, dùng hơn nửa ngày làm một loạt kiểm tra.
Ngồi trong văn phòng bác sĩ, Hạ Đồng hỏi: "Đại phu, thân thể ta có bệnh tật gì không ạ!"
"Qua kiểm tra, ngươi không có vấn đề gì, thân thể rất khỏe mạnh."
"Vậy sao! Ta kết hôn lâu như vậy, sao vẫn chưa có thai?"
"Kết hôn bao lâu rồi, sinh hoạt vợ chồng bình thường không?"
Hạ Đồng đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Kết hôn hơn nửa năm, chuyện đó rất bình thường."
"Thời gian kết hôn cũng không lâu lắm, ngươi không cần lo lắng quá, tử cung của ngươi có chút hàn, đến kỳ kinh nguyệt có phải rất đau, kinh nguyệt tương đối ít, bình thường đặc biệt t·h·í·c·h ăn đồ lạnh."
Hạ Đồng nhẹ gật đầu, ngượng ngùng nói: "Đúng là rất đau, kinh nguyệt cũng tương đối ít,"
Nghĩ đến gần đây ăn không ít kem, lại nói thêm: "Cũng tương đối tham đồ lạnh."
"Vậy được rồi, có chút cung hàn, phải kê đơn thuốc ôn bổ điều trị một chút, ngươi đừng lo lắng, không phải vấn đề lớn gì, điều trị chừng nửa năm là không sai biệt lắm, trong thời gian này tránh rét lạnh kích t·h·í·c·h, trước kỳ kinh nguyệt hoặc thời gian hành kinh không nên liên quan đến lạnh, liên quan nước lạnh, gặp mưa, tránh sử dụng đồ lạnh, t·h·í·c·h hợp rèn luyện là được."
Hạ Đồng lo lắng thầm nghĩ: "Đại phu, ta thật sự không có vấn đề gì chứ, điều trị là có thể đúng không, không có bệnh khác chứ!"
"Không có, thả lỏng tâm tình, tiêu trừ tâm tình khẩn trương và lo lắng, ngươi phải tin tưởng chúng ta các đại phu."
Hạ Đồng nhẹ gật đầu, yên tâm, cầm đơn t·h·u·ố·c đại phu kê, bốc t·h·u·ố·c rồi rời khỏi bệnh viện.
Rời khỏi bệnh viện, Hạ Đồng từ trong không gian chuẩn bị một chút đồ đạc, tính toán đi xem A Nặc hai anh em.
Đến trước sân, Hạ Đồng gọi: "Tiểu Đào, A Nặc, có ai ở nhà không?"
Tiểu Đào cao hứng phấn chấn mở cửa, k·é·o Hạ Đồng vào sân, "Tỷ tỷ, ta rất nhớ tỷ."
"Tỷ tỷ cũng rất nhớ ngươi, Tiểu Đào gần đây có ngoan ngoãn nghe lời không, có học giỏi không, tỷ tỷ muốn kiểm tra bài tập ."
"Có có tỷ tỷ, ta có hảo hảo học tập, ngươi xem bài tập của ta." Tiểu Đào vội vàng đưa bài tập trên bàn cho Hạ Đồng xem.
"Chữ từng nét viết rất đoan chính, không tệ, không tệ, đề toán cũng đều tính đúng, giỏi lắm." Hạ Đồng tán dương.
"Ca ca mỗi ngày đều kiểm tra bài tập cho ta, ta sẽ không lười biếng."
"Phải tiếp tục kiên trì nhé, A Nặc đâu, nó không ở nhà à?" Hạ Đồng nói.
"Ca ca mang đồ ăn cho Lục bà rồi, một lát nữa sẽ về."
Hạ Đồng hiếu kỳ nói: "Lục bà là ai a!"
Tiểu Đào nghiêm túc nói: "Lục bà là bà lão quét đường ở ngã tư, bà rất đáng thương, mọi người đều bắt nạt bà, nói bà là thành phần x·ấ·u, ném đồ lên người bà, thường x·u·y·ê·n không đủ no, ca ca ta thương Lục bà, thường x·u·y·ê·n mang chút đồ ăn cho bà."
"Vậy sao!"
Hạ Đồng cùng Tiểu Đào chơi một hồi, đi vào bếp nấu cơm, lát sau A Nặc trở về.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Hạ Đồng, trong ánh mắt A Nặc có kinh hỉ chợt lóe lên.
"Hạ tỷ, tỷ đến rồi."
"Ừ, đến thị xã làm việc, tiện đường ghé thăm các em, ta nấu xong cơm rồi, rửa tay rồi ăn cơm đi!"
Hạ Đồng nhìn thấy một tia u sầu thoáng qua trên mặt A Nặc, lên tiếng hỏi: "A Nặc, em gặp chuyện gì sao?"
A Nặc do dự hồi lâu, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng vẫn không nói ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận