Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 268: Không hợp (length: 8361)

Đến khi bên ngoài không có động tĩnh gì thì Tào Ngọc mới bình tĩnh trở lại, dựa lưng vào cửa từ từ ngồi xổm xuống, tay ôm mặt gào k·h·ó·c lên.
Tào mẫu nhìn đại nữ nhi thương tâm khổ sở như vậy, trong lòng vô cùng đau khổ, đi đến trước mặt Tào Ngọc, cũng ngồi xổm xuống, tay đặt lên lưng nàng vỗ nhẹ.
"Ngọc nhi à! Con gái khổ của ta ơi! Mới vừa kết hôn mà đã thành ra thế này rồi, sau này con biết làm sao đây hả!"
"Mẹ, con không muốn ở chung với nhà bà bà con, con không muốn, nếu họ không đáp ứng yêu cầu của con thì con không về đâu."
"Sao con lại lấy phải một nhà như thế này chứ, bao nhiêu nhà t·ố·t đẹp, con lại chọn đúng cái nhà tệ nhất, đúng là đến bôi nhọ nhà chúng ta, tạo nghiệp mà! Chờ cha con tan làm về không biết sẽ tức giận đến thế nào nữa."
"Mẹ, chờ ba về, mẹ giúp con nói chuyện với ba, nếu không ba lại muốn dạy dỗ con, chuyện hôm nay mẹ đừng nói với ba nhé."
Tào mẫu vội vàng đáp lời, "Ai, mẹ biết rồi, có một số việc mẹ không nói với ba con đâu, với cái tính nóng nảy của ông ấy, thế nào cũng làm ầm lên cho coi."
Hai mẹ con lại nhỏ giọng nói gì đó, động tĩnh trong phòng k·h·á·c·h sớm đã truyền đến trong phòng.
Trong phòng, Tào nãi nãi thở dài bất đắc dĩ nói: "Còn ầm ĩ nữa đấy, ta thấy thông gia cũng chẳng phải người hiền lành gì cho cam! Nếu không thì ở tr·ê·n hôn lễ đã không làm mất mặt Tào gia chúng ta như vậy rồi."
Tào Tú tựa vào vai Tào nãi nãi, nhẹ giọng nói: "Nãi nãi đừng để ý đến, mặc kệ nàng ta đi, có mẹ thương yêu như vậy, nàng ta chịu được ủy khuất gì chứ, không phải chỉ là có thể ở nhà hay sao? S·ố·n·g được thì s·ố·n·g, không s·ố·n·g được thì ly hôn là xong."
Tào nãi nãi một tay bịt miệng Tào Tú lại, "Con bé này, cái gì nên nói, cái gì không nên nói cũng không biết à? Chị con vừa mới cưới, những lời này không được nói đâu, tuy rằng thông gia không ra gì, nhưng không thể mới cưới mấy ngày đã không ở được với nhau, như vậy hàng xóm sẽ chê cười đấy!"
"Hơn nữa mới cưới mà đã ly hôn thì thanh danh nhà chúng ta cũng không tốt, sau này anh trai và em trai con kết hôn, còn cả con nữa, đều sẽ bị người ta bàn tán, chuyện của Tiểu Tứ lần trước con quên rồi à! Bị người ta chọc tức đến mức cha con sĩ diện như vậy, chút nữa thì hộc cả m·á·u."
Tào nãi nãi kỳ thật cũng rất đau lòng cho Tào Ngọc, dù gì cũng là cháu gái lớn của bà, bà cũng không muốn nó s·ố·n·g không vui vẻ, nó buồn bực thì bà cũng rất lo lắng.
Nhưng cái đứa cháu gái này luôn được con dâu chiều hư, nuôi toàn tính x·ấ·u, không nghe lời người khác, cố chấp.
Trước kia đã khuyên nó chuyện hôn nhân đại sự phải suy nghĩ thật kỹ, cân nhắc cẩn thận, nhưng nó lại cảm thấy bà già này h·ạ·i nó, c·h·ế·t cũng không nghe, biết làm sao được, nên nói cũng đã nói rồi.
Tào Tú nói: "Cười thì cười thôi, ngày là mình s·ố·n·g, hay là cho người khác s·ố·n·g, mình s·ố·n·g vui vẻ là được, nếu nghĩ nhiều như vậy, chẳng phải mệt c·h·ế·t à!"
"Một mình chẳng phải rất t·ố·t sao, sao cứ phải lấy chồng chứ! Nhìn hôn nhân của chị, con tuyệt đối không muốn kết hôn, nếu mà như chị ấy, thà ở một mình còn hơn, như vậy còn tiêu sái tự tại, còn không phải hầu hạ một đám người, như vậy có phải t·ố·t không!"
Tào nãi nãi chọc chọc trán Tào Tú, "Nếu mà mấy năm trước nghe con nói những lời này, ta phải đ·á·n·h con đấy, những lời này sao có thể nói lung tung, con gái vẫn là phải lấy chồng, chị con chỉ là ví dụ thôi, là do nó không có mắt, không biết nhìn người."
"Con thì khác, đến lúc đó nãi nãi sẽ giữ nghiêm cửa ải cho con, người nào không vừa mắt ta loại hết, đảm bảo chọn cho con người t·ố·t nhất, thương con nhất, là một người đàn ông có trách nhiệm."
Tào Tú bĩu môi nói: "Nãi nãi, đừng có mở miệng ra là tìm đối tượng cho con, bà cứ muốn gả con đi như vậy sao! Con còn muốn ở bên cạnh bà."
Hai bà cháu đang thủ thỉ tâm t·ì·n·h thì cửa phòng mở ra, Tào Ngọc s·ư·n·g đỏ mắt bước vào.
Nhìn hai người trong phòng còn chưa kịp giấu đi nụ cười tr·ê·n mặt, lập tức trong lòng bốc hỏa.
Nãi nãi là trưởng bối, nàng không dám quá đáng, nhưng Tào Tú là em gái nàng, nàng có gì mà không dám nói.
Lập tức nhắm về phía Tào Tú, "Cười cái gì mà cười, tao s·ố·n·g không ra gì mày vui lắm hả? Chị gái mày bị người k·h·i· ·d·ễ mà mày có thể thản nhiên vui vẻ như vậy sao, mày có tim không vậy."
Tào Tú chẳng thèm quen cái t·ậ·t x·ấ·u này của Tào Ngọc, "Sao tao lại không được cười, mày k·h·ó·c thì tao cũng phải k·h·ó·c theo mày à! Mày bá đạo quá rồi đấy, dựa vào cái gì mà tao không được cười, cứ như là t·ì·n·h cảm của hai đứa mình t·ố·t lắm ấy!"
Tào Tú cảm thấy Tào Ngọc đúng là không thể nói lý, bị thần k·i·n·h à, tự nhiên trút giận lên người cô, thấy cô dễ k·h·i· ·d·ễ lắm hả, vừa chịu một chút ủy khuất là muốn cả nhà cùng khổ sở với nó.
Mình cười thì cũng có quyền chứ! Hơn nữa cũng đâu phải đang cười nó, đúng là tức c·h·ế·t mà, cái thứ chị gì đâu!
Tào Tú còn cả bụng lời muốn nói, đang muốn p·h·át tiết ra hết, nếu không thì nghẹn c·h·ế·t mất.
"Vừa rồi ngoài cửa là con c·h·ó nào c·ắ·n Lữ Động Tân đấy, không biết điều tao quan tâm mà không cảm kích còn hất mặt, dựa vào cái gì mà cái gì tao cũng phải theo mày chứ! Mày là con gái nhà Tào, tao cũng vậy, tao kém mày cái gì mà ở trước mặt tao bày ra uy phong Đại tỷ, sớm đi đâu đi! Tao cho mày biết, mày không xứng."
"Tao muốn cười thì tao cười, mày quản được chắc? Sao tao lại không có tim, tao thấy người không có tim chính là mày ấy! Mày ủy khuất cái gì chứ! Người nên ủy khuất là tao."
"Mày lười đi làm, mấy đồng lương ít ỏi của tao, trừ một nửa gửi cho Đại ca, nửa kia không phải đều bị mày vơ vét hết à, mày mặc quần áo mới giày mới ăn ngon, còn tao thì chỉ được nhặt quần áo cũ của mày, mỗi năm chỉ có đến sinh nhật tao thì tao mới may được một bộ quần áo mới, quần áo trong thương trường tao nghĩ cũng không dám nghĩ, còn mày thì đầy tủ quần áo đẹp, tự k·i·ế·m được tiền cũng chỉ biết tiêu xài cho bản thân, mày tiêu sái thật đấy! Mày còn gì mà không hài lòng nữa."
"Tao cảm thấy thân là một người em gái phải làm thì tao đều làm rồi, có việc gì tao không nhường mày, cả nhà có ai đối xử tệ với mày đâu, Tiểu Tứ là con út trong nhà, theo lý thuyết nó phải là người được cưng chiều nhất, nhưng địa vị của mày còn có thể hạ thấp nó xuống được, đồ ăn ngon thức uống ngon mẹ đều đưa cho mày trước, mày mù à, không thấy mọi người trong nhà đối t·ố·t với mày sao?"
Sắc mặt Tào Ngọc tái xanh, đôi môi khẽ r·u·n, không biết nên nói gì cho phải, nàng không ngờ con em gái vô tâm vô p·h·ế này lại biết nói như thế, đáng giận hơn là nó nói đều đúng, mình căn bản không thể phản bác.
Nửa ngày sau mới nói được: "Tào Tú, được lắm! Mày bây giờ là thấy tao lấy chồng rồi nên không coi tao ra gì có phải không, thì ra mày bất mãn về tao nhiều như vậy à! Tốt thôi! Còn gì nữa không, mày nói hết ra đi, tao nghe hết."
Tào Tú đang mở miệng chuẩn bị chửi Tào Ngọc thì Tào nãi nãi vội vàng ngắt lời: "Được rồi được rồi, đều là chị em ruột thịt, c·ã·i nhau cũng không thấy mệt à, đừng ầm ĩ nữa."
Tào Tú còn cả bụng lời muốn nói, "Nãi nãi, là nó bảo cháu nói, cháu không nói ra thì nó lại tưởng cháu nợ nó đấy."
Tào nãi nãi vỗ vỗ tay Tào Tú nói: "Chuyện gì cũng đâu cần phải tranh cho bằng được, xêm xêm là được rồi."
Tào nãi nãi lại vụng t·r·ộ·m nháy mắt với Tào Tú, Tào Tú biết ý của nãi nãi, là không muốn để cho hai chị em c·ã·i nhau mãi, Tào Tú là một đứa con hiếu thảo, đành thôi vậy.
Sau đó Tào Ngọc và Tào Tú ai cũng không để ý đến ai, ở lâu trong phòng thì Tào Ngọc cảm thấy hơi bực bội, luôn cảm thấy nãi nãi và Tào Tú cố ý nhắm vào mình, hai người họ là một phe, trong lòng nàng rất khó chịu, không muốn ở trong phòng nữa, liền ra ngoài phòng tìm Tào mẫu kể khổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận