Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 436: Hẹn Triệu Thiến Thiến đến tân gia (length: 7477)

Phương Phương nhích lại gần, nói ra: "Chuyện này là sao a! Này thật đúng là bị chúng ta nói trúng."
Hạ Đồng "Xuỵt" một tiếng, "Cô nãi nãi, chung quanh đây đều là tai mắt, bị người khác nghe được sẽ không tốt, hiện tại chính là tr·u·ng tâm bão, chúng ta nhưng không muốn bị cuốn vào."
"Ừ, ta đã biết, ta chính là không nhịn được muốn nói mà thôi."
Trước khi tan việc, Hạ Đồng nh·ậ·n một cuộc điện thoại, là Triệu t·h·iến t·h·iến gọi tới.
Hạ Đồng mang thai sự tình trước đó đã nói với Triệu t·h·iến t·h·iến, nàng vẫn luôn chú ý, còn nh·ậ·n làm chị em kết nghĩa, thời khắc chú ý động tĩnh trong bụng của nàng, quả thực so với nàng còn tích cực hơn.
Trong điện thoại, âm thanh k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g của Triệu t·h·iến t·h·iến truyền đến, "Uy, Tiểu Hạ, ngươi có chiếu cố tốt Bảo Bảo không vậy! Bây giờ ngươi không thể mệt mỏi đâu đó!"
"Ta mỗi ngày ngồi, sao có thể mệt mỏi, áp lực c·ô·ng việc cũng giảm bớt rất nhiều, cũng không bận bịu lắm, làm tốt việc c·ấ·p tr·ê·n giao là được rồi, cũng không cần quản ai."
"Vậy thì tốt, hiện tại cái gì đều không quan trọng, hài t·ử quan trọng nhất."
"Dạo này ngươi thế nào rồi? Chúng ta cũng mấy ngày không gặp, hay là sau khi tan việc ta đến thư viện của ngươi tìm ngươi, chúng ta tán gẫu."
"Không được, ngươi đang mang thai đó! Sao có thể để ngươi đi lại nhiều, sau khi tan việc ta đến tìm ngươi, có thể sẽ hơi muộn một chút."
Hạ Đồng cười cười, "Không có việc gì, ta đợi ngươi, ngươi qua đây ăn cơm, ta làm chút món ngươi t·h·í·c·c·h ăn."
"À phải rồi, mấy ngày trước ta vừa chuyển nhà, quên nói với ngươi, bây giờ ta không ở chỗ đó nữa, đổi chỗ khác rồi, ta báo địa chỉ cho ngươi, ngươi nhớ nhé."
"Ừ, được, ngươi nói đi."
"Ở..."
Hạ Đồng đọc xong địa chỉ, Triệu t·h·iến t·h·iến bên kia ghi nhớ địa chỉ.
Nàng cười nói: "Tiểu Hạ, ngươi lợi h·ạ·i nha! Nhanh như vậy đã chuyển nhà mới rồi, thực lực mạnh thật đó!"
Hạ Đồng nói đùa: "Ngươi giờ mới biết đó à! Ta vẫn luôn mạnh như vậy mà."
"Được, không nói nhiều nữa nha! Tối chúng ta gặp mặt nói chuyện."
"Ừ."
Hạ Đồng nghe điện thoại xong liền đi về phía văn phòng, đi ngang qua một gian liền nghe được hai nữ đồng nghiệp đang bàn tán.
"Ta thật sự không hề nghĩ đến Mạc Gia Cầm là loại người như vậy, đến cả Kim chủ nhiệm như vậy mà nàng cũng không tha."
Người kia nói ra: "Có gì mà không nghĩ đến, ta đã sớm thấy nàng không đứng đắn rồi, cô ta biết ăn diện nhất, hễ mà làm sai chuyện là sẽ rơi nước mắt, trước kia ta cùng cô ta làm chung, cô ta hay dùng trò đó lắm, không hoàn thành c·ô·ng tác là lại rớt mấy giọt nước mắt xuống giả bộ đáng thương."
"Còn có một lần ta nhìn thấy nàng lén lút nhìn Kim chủ nhiệm đó, thừa lúc mọi người không chú ý liếc mắt đưa tình, bao nhiêu người ở đó mà nàng cũng dám như vậy, nhìn là biết không phải thứ tốt đẹp gì rồi."
"Đúng đấy, ta thấy cái người gọi gì tròn tròn con gái của Kim chủ nhiệm đặc biệt ghét cô ta, Kim chủ nhiệm thương con gái như vậy, Mạc Gia Cầm dù có làm kế thất của Kim chủ nhiệm thì có trái ngon gì mà ăn chứ."
"Vậy cũng chưa chắc à nha, cô ta có c·ô·ng phu hồ mị t·ử, nói không chừng Kim chủ nhiệm bị cô ta làm cho mê muội, che chở cô ta thì sao? Ai thiệt còn chưa biết đâu?"
"Ha ha, thật đúng là..."
Hạ Đồng nghe lọt hai tai, cảm thấy mấy chuyện bát quái này cũng chẳng có gì hay ho, đám người này chỉ có thể nói sau lưng, trước mặt Kim chủ nhiệm đến thở mạnh cũng không dám, còn phải nặn ra vẻ mặt tươi cười.
Ngay cả trước mặt Mạc Gia Cầm cũng không dám nói lung tung, sợ bị thổi gió bên gối, chỉ có thể phía sau buôn chuyện giải trí chút đỉnh.
Sau khi tan việc, Hạ Đồng trở về nhà, lấy một ít trái cây rau dưa và đồ chế biến sẵn trong không gian ra, đem đồ ăn trái cây cái gì đều rửa sạch c·ắ·t gọn, tạm thời không cho vào nồi, chờ Triệu t·h·iến t·h·iến đến rồi mới nấu.
Làm xong hết thảy, Hạ Đồng thấy còn sớm, liền vào phòng viết bản thảo, hôm nay đơn vị xảy ra một loạt chuyện như vậy, nên phía sau nàng cũng không có tâm tư viết bản thảo, chưa hoàn thành nhiệm vụ nên chỉ có về nhà tranh thủ thời gian thôi.
Nàng cầm b·ú·t máy suy nghĩ hồi lâu rồi mới viết.
Đợi nàng viết xong một t·h·i·ê·n văn chương, mới p·h·át hiện trời bên ngoài đã tối đen, nàng thu hồi giấy b·ú·t, vừa mới đứng dậy, liền nghe thấy tiếng gõ cửa ở phía ngoài.
Tr·ê·n mặt nàng nở một nụ cười, tiến lên mở cửa.
Vừa mở cửa, quả nhiên khuôn mặt tươi cười của Triệu t·h·iến t·h·iến và Tiêu Thành hiện ra.
Triệu t·h·iến t·h·iến cười nói: "Tiểu Hạ, chúng ta đến rồi, có hoan nghênh chúng ta không."
"Hoan nghênh hoan nghênh, đương nhiên là hoan nghênh, xin mời vào, các bạn đến mình thật cao hứng, thật là nể mặt, mau vào đi!"
Hai người vào sân, Triệu t·h·iến t·h·iến đ·á·n·h giá xung quanh tiểu viện một chút, "Tiểu Hạ, cái viện này tốt thật đó, so với nhà lầu trước kia của bạn tốt hơn nhiều, có cái sân, không gian hoạt động lớn, tốt vô cùng."
"Cái khu nhà nhỏ này được bạn thu dọn cũng ấm cúng thật đó, không tồi chút nào."
Nàng lại nhìn thấy cái xích đu cạnh tường, "Oa" một tiếng, "Thật có tư tưởng, đến cả xích đu cũng có."
Hạ Đồng bưng nước trà ra, "Mời hai người uống trà."
"Cái xích đu này không phải ta làm, là chồng ta làm cho ta khi được nghỉ phép về."
Triệu t·h·iến t·h·iến cười nói: "Đó là do anh ấy biết bạn thích nên mới làm cho bạn đó thôi, tuy không nói lời yêu, nhưng hành động này tràn đầy yêu thương."
Hạ Đồng cười cười, "Ngươi nói cũng đúng, cũng vì ta thích nên anh ấy mới làm."
Triệu t·h·iến t·h·iến bị xích đu hấp dẫn, đi đi lại lại tr·ê·n đó, cười hì hì, trong viện lập tức trở nên náo nhiệt.
Nàng cũng sẽ không bỏ quên Tiêu Thành ở một bên. Nàng đẩy ly nước trà đến trước mặt Tiêu Thành, "Anh uống trà đi, đến nhà ta đừng kh·á·c·h khí nhé!"
Tiêu Thành bưng ly nước trà khẽ nhấp một miếng, "Ừ, trà này thơm thật."
"Sao em lại cùng t·h·iến t·h·iến đến đây, chúng ta cũng lâu rồi không gặp nhau nhỉ!"
Tiêu Thành gãi đầu một cái, cười nói: "Đúng là lâu rồi không gặp, chẳng là t·h·iến t·h·iến nói muốn đến thăm bạn, anh sợ muộn quá nên không yên tâm, nên đơn giản anh đi cùng luôn."
"Nghe nàng nói em có em bé, nàng nh·ậ·n làm chị em kết nghĩa, anh cũng tò mò nên tới xem."
Hạ Đồng cười nói: "Cái con bé này, ta có em bé, nàng thật sự còn vui hơn ai hết, nhìn ra nàng rất t·h·í·c·h trẻ con, nếu về sau chính nàng có con thì không biết phải sủng thành bộ dáng gì đâu?"
Tiêu Thành đỏ mặt nói ra: "Nàng tính tình vẫn còn trẻ con lắm, chắc là có con nàng chính là em bé bự đó, con là tiểu bảo bảo, còn nàng là đại bảo bảo."
Hạ Đồng nghe vậy cười phá lên, "Tiêu Thành, anh đáng yêu thật đó, sao cứ nhắc đến con cái là ngượng ngùng thế kia? Sau này anh cũng sẽ làm ba mà."
Mặt Tiêu Thành càng đỏ hơn, có lẽ là có chút ngượng ngùng, Hạ Đồng cũng tinh ý, không tiếp tục xoay quanh đề tài này nữa.
Chỉ cảm thán một câu, "t·h·iến t·h·iến thật có phúc, gặp được người chịu thương yêu mình như vậy, con gái không sợ khổ chỉ cần có một người một lòng một dạ với mình thì đều sẽ cảm thấy hạnh phúc."
Tiêu Thành nói ra: "Anh nhất định sẽ đối xử tốt với nàng cả đời này, t·h·iến t·h·iến là một cô gái tốt."
Triệu t·h·iến t·h·iến từ tr·ê·n xích đu đứng lên, đi đến bên cạnh bọn họ, "Hai người nói nhỏ gì thế? Cho tôi tham gia với."
"À, đúng rồi, tớ mang cho cậu một vài thứ này." Rồi Triệu t·h·iến t·h·iến mở chiếc túi lớn mà cô mang tới...
Bạn cần đăng nhập để bình luận