Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 209: Rạp chiếu phim các tình lữ (length: 7760)

Buổi sáng, Hạ Đồng quả nhiên được như ý nguyện ngủ một giấc nướng, ngủ thẳng tới giữa trưa mới tỉnh dậy.
Nhưng Chu Tấn Bắc lại không có thói quen ngủ nướng, dậy thật sớm đọc sách trong thư phòng.
Sau khi Hạ Đồng đứng lên, dùng canh vịt thừa lại từ tối qua nấu thêm chút mì, thả một ít măng tươi, đừng nói hương vị ngon cỡ nào, mà ngay cả Hạ Đồng người vốn khẩu vị không lớn cũng ăn hết một bát to, Chu Tấn Bắc càng ăn tận hai bát mới no.
"Chu Tấn Bắc, buổi sáng ngươi không ăn cơm hả?"
"Không ăn, ta chỉ tìm được chút bánh đào trong tủ chén, rồi ăn cùng với nước nóng."
"Sao ngươi không làm chút gì ăn sáng đi! Ăn sáng đâu cần ăn no, ngươi là đàn ông con trai không ăn sáng chắc chắn đói đến phát hoảng."
"Tức phụ, nàng còn đang ngủ, nếu ta làm điểm tâm trong bếp, sẽ gây ra tiếng động, sẽ ầm ĩ đến nàng nghỉ ngơi, nên ta mới định chờ nàng dậy cùng ăn, ai ngờ nàng ngủ kỹ thế!"
Hạ Đồng trừng mắt liếc Chu Tấn Bắc một cái, "Không phải tại ngươi sao, làm ta mệt như vậy, ngươi còn dám nói ta ngủ nhiều."
Chu Tấn Bắc cười nói: "Được được được, đều là ta sai, đều tại ta, được chưa!"
Hạ Đồng thầm nghĩ: "Vốn dĩ đều tại ngươi mà."
Hai người ăn xong bữa trưa, thu dọn xong, liền cùng nhau ra cửa.
Hai người đi xe buýt đến rạp chiếu phim lớn nhất Kinh Đô, mua vé xem phim rồi cùng vào rạp.
Vì là ngày nghỉ, nên rạp chiếu phim đông người thật, Kinh Đô là đại đô thị, mọi người đều rất thời thượng, tư tưởng cũng tân tiến hơn, đến rạp chiếu phim xem phim đối với nhiều người mà nói, đều là bình thường như ăn cơm.
Chu Tấn Bắc tìm được chỗ trống, dẫn Hạ Đồng ngồi xuống.
Phim còn chưa chiếu, mọi người lục tục ngồi vào chỗ, người càng lúc càng đông, phần lớn là các cặp đôi trẻ tuổi và trung niên.
Hạ Đồng khẽ nói bên tai Chu Tấn Bắc: "Không biết phim hôm nay thế nào, có hay không hay, dù sao không phải phim kháng chiến, ta vừa thấy tấm áp phích ngoài kia, nội dung phim chắc là câu chuyện thời dân quốc, cảm giác cũng được."
"Tức phụ, mặc kệ có hay không, chúng ta đã đến rồi, cứ yên tâm xem thôi! Nghe nói đây là phim mới ra, chắc là xem được, nàng đừng có mà ngủ như lần trước đó nha!"
Hạ Đồng hờn dỗi: "Ai da, sao ngươi cứ x·á·ch chuyện xấu hổ của ta ra hoài vậy! Lần trước ở trong thành xem phim kháng chiến, không phải quá chán sao, ta không muốn xem cái đó nên mới ngủ gật đó chứ."
Chu Tấn Bắc cười nói: "Được được được, ta biết rồi, ta chỉ tùy t·i·ệ·n nói thôi, nhìn nàng kìa đã giận rồi, ta không nói nữa."
"Vậy thì im miệng đi, phim bắt đầu rồi chúng ta yên lặng xem."
Vừa dứt lời, cả phòng tối om, sau màn chiếu cũ kỹ thoáng hiện bóng người đen trắng, mọi người trong rạp đều im lặng hẳn.
Hạ Đồng cũng yên lặng xem phim, xem được nửa chừng, Hạ Đồng mới p·h·át giác được phim này thật có ý, so với phim trước xem hơn nhiều nên cũng kiên nhẫn xem tiếp.
Chu Tấn Bắc một bên cũng đang hết sức chăm chú xem phim, dù làm gì Chu Tấn Bắc cũng rất nghiêm túc, bao gồm xem phim cũng vậy.
Đến đoạn giữa phim, trong rạp đột nhiên tối đen vài phút, Hạ Đồng vặn vẹo cổ, nhìn xung quanh một lượt, và ngay cái nhìn này, khiến nàng lập tức hối h·ậ·n quay đầu lại.
Đôi tình nhân trẻ bên phải nàng lại đang thân mật hôn nhau không biết trời đất, Hạ Đồng thậm chí nghe thấy rõ cả tiếng nuốt nước miếng, tay chàng trai kia đã sắp luồn vào trong quần áo cô gái rồi, nhìn thấy thế mặt Hạ Đồng đỏ bừng.
Quả nhiên đàn ông đều là lũ móng h·e·o lớn, sắc dục làm mờ mắt mà! Ở nơi này mà cũng dám làm bậy, gan thật lớn.
Hạ Đồng vội vàng quay mặt trở lại, xấu hổ nhìn thẳng lên màn hình, vừa quay lại thì thấy ngay cặp đôi bên trái đang s·ờ tay nhau, dính nhau không rời, Hạ Đồng không nhìn n·ổi nữa.
Cái gì thế này! Rạp chiếu phim đông người như vậy, lại c·ở·i mở như thế, Hạ Đồng thấy quả thực không thể tưởng tượng nổi, chẳng phải nói người thời đại này rất bảo thủ sao! Sao hết lần này đến lần khác gặp phải chuyện này, thật mở mang tầm mắt.
Thật bị Chu Tấn Bắc nói trúng, mấy người đang yêu này không có chỗ nào để đi, đành phải lén lén lút lút, rạp chiếu phim lúc sáng lúc tối vừa hay tạo điều kiện cho bọn họ.
Không bao lâu sau, đèn bật sáng, Hạ Đồng liếc t·r·ộ·m mấy người kia, quả nhiên đã ngừng động tác, ngồi nghiêm chỉnh xem phim.
Nếu không nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, Hạ Đồng còn tưởng họ xem phim nghiêm túc lắm, phỏng chừng bọn họ đến cả mình đang xem gì cũng không biết ấy chứ!
Hạ Đồng cứ nhấp nhổm không yên trên ghế, xem phim cũng không vào, chỉ muốn mau chóng ra ngoài.
Chu Tấn Bắc thấy Hạ Đồng có chút động tĩnh, quay đầu nhẹ giọng hỏi bên tai Hạ Đồng: "Tức phụ, nàng làm gì đấy, nhích tới nhích lui là muốn đi vệ sinh à?"
Hạ Đồng lắc đầu: "Không phải, chỉ là phim dài quá, ngồi hơi không quen."
Chu Tấn Bắc khẽ cười, "Nàng đó nàng đó, sớm đoán được nàng sẽ thế này, xem ra phim này vẫn không phải gu của nàng nhỉ! Ráng nhịn, một lát nữa là hết, giờ ra ngoài người ta lại nhìn, kỳ cục lắm."
"Ừm, ta biết rồi."
Mãi mới nhịn đến khi phim tan, Hạ Đồng lôi k·é·o Chu Tấn Bắc ra khỏi rạp chiếu phim.
Chu Tấn Bắc cười nói: "Tức phụ, có ai đ·u·ổ·i nàng à! Sao chạy nhanh thế?"
"Tại ở trong kia lâu quá, hơi ngột ngạt khó thở, muốn ra ngoài cho sớm."
"Chu Tấn Bắc, thật ra ta không nói thật, ta thấy mấy cặp tình nhân cứ thân thân mật mật nên ta ngại, không muốn nhìn nên mới ngồi không yên, với lại phim đích x·á·c cũng không đặc biệt hấp dẫn ta, nhưng mà so với phim trước xem còn được hơn nhiều."
"Ra là vậy à! Thảo nào ngồi không yên, hóa ra là nhìn thấy cái này."
Hạ Đồng ngạc nhiên: "Ngươi cũng thấy à, vậy mà ngươi vẫn cứ đường hoàng xem phim, mặt không đỏ tim không đ·ậ·p, giỏi thật."
"Ta đương nhiên thấy rồi! Ta đã bảo nàng rồi mà, chúng ta được huấn luyện, thính giác thị giác đều nhạy hơn người thường."
"Vậy trong hoàn cảnh đó, ta không xem phim thì còn gì để nhìn nữa, ngạc nhiên n·g·ư·ợ·c lại càng thêm x·ấ·u hổ, chọn cách làm như không thấy là tốt nhất."
Hạ Đồng nói: "Chu Tấn Bắc, ngươi nói sao chúng ta cứ gặp chuyện này hoài vậy! Lần trước ở ven hồ nhỏ trong rừng cây cũng vậy, t·h·iếu chút nữa thì bắt gặp người ta làm chuyện tốt."
"Có gì lạ đâu, người ta yêu nhau thì sao, nam nam nữ nữ chẳng phải có chuyện đó sao?"
Hạ Đồng nhìn chằm chằm Chu Tấn Bắc, một lúc mới nói: "Ngươi có vẻ có kinh nghiệm lắm nha, nói năng một bộ một bộ, không biết còn tưởng ngươi là lão làng tình trường đó."
Chu Tấn Bắc giải t·h·í·c·h: "Ta đâu dám chứ! Ta nói bừa thôi, ta có kinh nghiệm gì, ta chỉ yêu có mình nàng thôi! Trừ nàng ra, ta gần như chẳng nói chuyện với người p·h·ái nữ nào khác."
"Nghe giọng ngươi kìa, ngươi còn thấy tiếc đúng không!"
Chu Tấn Bắc vẻ mặt thành thật giơ tay lên nói: "Ta thề với trời, không có, ta chỉ yêu mình nàng, cũng chẳng t·h·è·m· ·k·h·á·t ai khác."
"Hừ, tạm được."
Hạ Đồng lại vui vẻ nói chuyện với Chu Tấn Bắc, hai người lại chạy nhảy trên đường một hồi, cười cười nói nói...
Bạn cần đăng nhập để bình luận