Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 193: Sân trượt băng (length: 8502)

Hạ Đồng một mình vịn tay vịn để tập luyện, nàng cũng không định mình sẽ học được, kỳ thật nàng không hứng thú lắm với trượt băng, nàng chạy như vậy chỉ là để tự giải trí thôi.
Tự mình chạy như vậy cũng rất xả hơi, chỉ một lát sau, có hai người nam tử chạy đến trước mặt Hạ Đồng.
"Cô nương, ta thấy cô vẫn chưa biết chạy, để ta dạy cô nhé."
Hạ Đồng cự tuyệt nói: "Không cần đâu, ta có bạn ở đây, họ sẽ dạy ta."
"Kỹ thuật của chúng ta rất tốt, cô học theo chúng ta sẽ học rất nhanh đấy, cô tin chúng ta đi."
"Thật sự không cần đâu, ta tự chạy ở đây được rồi, ta không muốn học."
"Thật sự không cần sao? Chúng ta không phải người xấu, chúng ta thật tình muốn dạy cô đấy."
"Cám ơn, thật sự không cần đâu, ta muốn học thì bạn ta sẽ dạy, hơn nữa ta kết hôn rồi, học theo các ngươi không thích hợp lắm."
Hạ Đồng tung chiêu cuối, nàng biết hai vị nam tử trẻ tuổi này muốn bắt chuyện, nhưng ngại ngùng, nàng là 'danh hoa có chủ', hơn nữa đám 'mao đầu tiểu tử' này nàng cũng chẳng ưa.
So với Chu Tấn Bắc nhà nàng thì thật là một trời một vực, ai cũng không lọt nổi mắt xanh của nàng.
Nghe nàng nói vậy, hai người nam tử trẻ tuổi kia cũng không dây dưa nữa, vẻ mặt thất vọng rời đi.
Hạ Đồng chạy một hồi, cảm thấy hơi mệt, muốn đi vệ sinh, nhìn thấy Triệu thiến thiến đang trốn được vui vẻ, Hạ Đồng cũng không tiện quấy rầy, tự mình đứng dậy đi tìm nhà vệ sinh.
Hỏi thăm hai người, Hạ Đồng mới tìm được vị trí nhà vệ sinh ở phía sau phòng trượt băng, phía sau này là một khoảng đất hoang lớn, chất đầy đồng nát sắt vụn cùng một ít tấm ván bỏ đi.
Nhà vệ sinh cũng cũ xưa rách nát, chỉ có một dãy nhà vệ sinh phía tây, nhà vệ sinh vừa bẩn vừa xấu, Hạ Đồng cố nén bực bội, nhanh chóng đi WC xong.
Hạ Đồng đang chuẩn bị rời đi thì nghe thấy tiếng người nói chuyện sau tấm ván gỗ, hơn nữa còn là tiếng cãi nhau, Hạ Đồng bất giác tiến lên, đến gần một chút, sao cái giọng này quen tai vậy!
Hạ Đồng có chút kỳ quái, vén tấm ván gỗ ra một chút, nhìn vào bên trong, thấy người bên trong, nháy mắt mở to mắt, thảo nào giọng nghe quen tai, đây chẳng phải Trịnh song nhạn, bạn thân 'não heo' của Mạc Gia Cầm sao?
Chỉ thấy một nam một nữ lôi lôi kéo kéo, vừa thấy là biết có vấn đề!
"Ngươi cũng đừng tìm ta nữa, ta đã lâu như vậy không liên hệ với ngươi, ngươi phải hiểu rõ, chúng ta không thể nào, ta đã quyết tâm rồi, ta sẽ không ở bên ngươi nữa."
"Song nhạn, chúng ta bên nhau hai năm, ta không tin là ngươi thật sự không thích ta, ngươi không phải người như vậy, sao đột nhiên ngươi lại như thế, ngươi làm vậy khiến ta rất khổ sở."
"Ngươi đừng dò xét ta nữa, ta thật sự không thích ngươi, có thời gian đó ngươi có thể làm việc khác, ta không phải đột nhiên như vậy, chỉ là tháng ngày tích lũy, ngươi làm tổn thương ta quá nhiều, nhân lúc hôm nay có thời gian, ta sẽ nói rõ với ngươi."
"Còn nhớ lần đầu tiên ngươi tặng quà sinh nhật cho ta không? Là chuỗi cục đá ấy, chuyện đã hơn một năm rồi, giờ nghĩ lại vẫn thấy buồn cười, lúc đó Gia Cầm hỏi ta, ngươi tặng gì cho ta thế, ta liền đưa chuỗi cục đá đó cho nàng xem."
"Ngươi biết lúc ấy nàng nhìn thấy chuỗi cục đá thì nói gì không? Nàng bảo ta mau chia tay đi! Loại đàn ông nhỏ mọn thế này về sau có mà chịu khổ, lúc đó ta không để trong lòng, không bận tâm, cứ tưởng đó là cách ngươi yêu ta."
"Sau này giữa chúng ta xảy ra đủ chuyện, ta mới nhớ lại dáng vẻ của ngươi lúc tặng đồ, không dám lấy ra lúc ăn cơm, lén lút bỏ vào túi ta, không phải vì thẹn thùng mà vì chính ngươi cũng thấy thẹn thùng vì không có bản lĩnh, chẳng nói với ta câu nào, vẫn là về đến nhà ta tự mở túi ra mới thấy."
"Lúc ấy ta chỉ vui thôi, không nghĩ nhiều, nhưng sau này ta mới biết người vẫn than nghèo với ta thực ra không nghèo, mà là tiếc tiền với ta thôi, bỏ ra mấy đồng mua mấy tờ giấy da vàng gói quà, biết rõ ta muốn gì nhưng cố tình lờ đi, vậy thì có gì để trông chờ nữa đây."
Nam tử tức giận nói: "Lại là Mạc Gia Cầm, ngươi suốt ngày đi với nàng nên bị nàng làm hư rồi, nàng là loại phụ nữ thực dụng, có cái gì tốt, cái gì cũng tiền tiền tiền, sao ngươi lại nghe nàng, ta đối với ngươi không tốt sao?"
Trịnh song nhạn khinh thường nói: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi tốt với ta lắm à? Suốt ngày chỉ muốn dùng miệng hỏi han ân cần, vì việc đó đâu cần ngươi trả giá gì, ngươi làm gì cho ta những lúc ta cần nhất thì ngươi ở đâu."
"Ngươi luôn miệng bảo ngươi nghèo, sợ ta đòi hỏi gì ở ngươi à! Đi ăn với ngươi mấy bữa cơm mà ta thấy nghẹn cả họng, cái kiểu không nỡ ấy, trời ạ! Ta chẳng dám gọi gì nhiều, khó chịu quá đi."
"Trước kia ta lái xe đụng người, phải bồi thường một khoản tiền lớn, lúc đó ta rất hoảng loạn, trong đầu ta chẳng hề nghĩ đến ngươi, vì trong tiềm thức ta cảm thấy ngươi sẽ không giúp ta, ta sẽ không tự rước nhục bằng cách mở miệng, ngươi sao giúp ta được, ngươi ích kỷ như vậy, chỉ nghĩ cho bản thân, nên ta tìm người nhà và đồng nghiệp trước."
"Sau khi giải quyết xong, lúc ăn cơm ta mới kể với ngươi, quả nhiên, phản ứng của ngươi rất bình thản, không hề hỏi han gì, lúc đó lòng ta rất thất vọng, ta kể chuyện này không có ý gì khác, dù sao chuyện đã xong, chỉ là ngươi là người yêu của ta, muốn cho ngươi biết thôi."
"Lúc ấy ta tự hỏi mình, đây có phải người mình muốn tìm không? Người như thế có thể tin tưởng được không? Tuyệt nhiên không quan tâm đến ta, sợ ta đòi tiền, còn chưa cưới đã thế này, đáng sợ thật."
Nam tử lẩm bẩm: "Ta không biết sẽ thành ra thế này, ta không biết, ta tưởng ta đối tốt với ngươi lắm rồi, ta..."
Trịnh song nhạn nói: "Còn nữa, trước kia ta mượn radio của đồng nghiệp cho ngươi, lúc đi lấy về, vì vội đi làm nên lỡ tay làm rơi một góc radio, ta chỉ than thở với ngươi như những cặp tình nhân bình thường thôi, còn ngươi thì ra vẻ sợ ta bắt đền."
"Dù có bắt đền thì sao? Đáng lẽ ngươi phải thế chứ, cho ngươi mượn đồ của đồng nghiệp, ta vội vàng đi lấy nên mới bị ngã, ta có ý định gì đâu, cái vẻ mặt của ngươi thật khiến người ta cạn lời."
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, Song Nhạn, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi."
Trịnh song nhạn nói tiếp: "Nếu ngươi thật sự nghèo thì ta còn không nói, vậy thì hết cách, cùng nhau cố gắng thôi! Nhưng đâu phải thế! Điều đó khiến ta thấy lòng lạnh lẽo, cứ như ta đào mỏ ngươi vậy, ngươi có công việc, ta cũng có việc làm mà! Ta có tiền tiêu."
"Ở bên cạnh ngươi, thực ra phần lớn thời gian ta không vui, giống như ngươi, ta biết ngươi cũng không vui, chỉ là ngươi quen có ta bên cạnh, cho thấy chúng ta thật sự không hợp nhau!"
Nam tử lắc đầu, "Không phải thế, ngươi chỉ biết nói mỗi ta, thực ra ngươi cũng vậy, ngươi chê bỏ ta thôi, ngươi đối với ta không thật lòng, nói bỏ là bỏ ngay, ngươi quá đáng lắm, không nói một tiếng liền không thèm để ý đến ta."
Trịnh song nhạn lớn tiếng nói: "Ngươi còn nói ta thế này thế kia, từ lâu đến nay ta đã cho ngươi nhiều cơ hội lắm rồi, là ngươi không quý trọng, ngươi cứ như vậy, còn muốn ta đối với ngươi thế nào."
"Ta thấy tuổi thơ của ngươi không tốt đẹp nên ta có nhiều chuyện đều nhường nhịn ngươi, cố gắng chịu đựng, nhưng cũng có lúc không chịu được, hơn nữa tuổi thơ của ngươi đâu liên quan đến ta, ngươi khi còn nhỏ không vui đâu phải do ta gây ra, Gia Cầm nói đúng, ta chữa lành cho ngươi không được, cần chính ngươi phải tự chữa lành cho mình."
Hạ Đồng nấp sau tấm ván gỗ mà mồ hôi nhễ nhại, trời nóng bức thế này trốn ở đây, thật là khổ sở, Hạ Đồng cũng không ngờ Trịnh song nhạn lại có một đoạn tình cảm như vậy.
Thật là còn đặc sắc hơn cả chuyện tình cảm tám giờ, trong chuyện tình cảm không ai nợ ai, chỉ có thể nói tất cả đều là tự nguyện, một người muốn đánh, một người muốn bị đánh thôi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận