Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 225: Kiếm bút đồng tiền lớn (length: 8395)

Hồng Cô đi rồi, Hạ Đồng cầm khoản tiền lớn, trong lòng vui như trẩy hội, dễ dàng có được hai căn phòng, không có chuyện gì vui hơn chuyện này.
Hạ Đồng vụng trộm cất tiền vào không gian, tìm một chỗ vắng người rồi lấy lương thực ra bán.
Đã đến chuyến này, lương thực nhất định phải mua, không ai ngại nhiều tiền cả, Hạ Đồng lại bận rộn cả một buổi tối.
Ngày thứ hai đi làm, Hạ Đồng đến chỗ ngồi của Tiểu Đông, đưa cho nàng hai cây son môi và một hộp phấn nền.
Tiểu Đông mừng rỡ khôn tả, "Tiểu Hạ, đây là tặng cho ta sao? Ta thật sự rất t·h·í·c·h, ta còn thấy chúng ở cửa hàng bách hóa rồi, đắt lắm đó."
Hạ Đồng cười nói: "Đương nhiên là tặng cho ngươi, đây là chút lòng cảm ơn của ta, cảm ơn ngươi giới t·h·iệu cho ta phòng ở, giúp ta khỏi tốn nhiều đường vòng, cảm ơn quá đi."
"Không cần kh·á·c·h khí, nhưng cậu cũng không cần tặng đồ đắt tiền như vậy cho tớ chứ! Lại còn hai món."
"Tớ còn sợ tặng không đủ ấy chứ, hai cây son này màu khác nhau, cậu có thể thay đổi mà dùng, phấn nền cũng tốt nữa, cậu dùng thử xem."
"Được rồi, tớ biết rồi, Tiểu Hạ, tớ thật sự rất t·h·í·c·h!"
"t·h·í·c·h là được, vậy là tớ không có tặng sai rồi."
Sau giờ tan làm, Hạ Đồng định hôm nay nghỉ một ngày, không đi chợ đen nữa, ngày nào cũng ở chợ đen đến khuya vậy, ngày mai lại phải đi làm, thiếu ngủ, nàng cũng hơi quá sức rồi.
Nàng định đi ngõ nhỏ đại viện xem phòng, Hạ Đồng đến ngõ nhỏ đại viện, bên trong vắng tanh, xem ra hai cỗ quách đã được mang đi.
Trong viện rất sạch sẽ, Hạ Đồng đi xem qua từng phòng, đều rất sạch sẽ, không bị bừa bộn vì dọn nhà, mọi thứ đều rất chỉnh tề.
Trong phòng quả nhiên có chút gia cụ cũ, Hạ Đồng chạm vào xem thử, kiểu dáng nội thất cũng không tệ lắm, chỉ là hơi cũ kỹ thôi, nhưng không ảnh hưởng đến việc sử dụng, đồ cũ có lẽ dùng sẽ tốt hơn, Hạ Đồng quyết định giữ lại chúng.
Hạ Đồng đợi trong sân một hồi lâu, càng xem càng t·h·í·c·h, cuối cùng trời tối, nàng mới luyến tiếc đóng cửa lại, dùng chìa khóa khóa vào rồi rời đi.
Hạ Đồng nghĩ không biết khi nào mới có cơ hội dọn vào ở, trước hết phải nghĩ xem nên nói với Chu Tấn Bắc thế nào, đột nhiên mua một căn nhà có sân, phỏng chừng hắn sẽ kinh ngạc rớt cằm.
Để Chu Tấn Bắc có thời gian t·h·í·c·h ứng, Hạ Đồng quyết định tạm thời không nói với hắn, dù sao phòng ở ở đây, quyền sở hữu là của mình, có chạy đằng trời.
Tối nay cứ ở liền đi! Hiện tại có phòng ở cũng tạm ổn, giao thông t·i·ệ·n lợi, đi làm cũng thuận t·i·ệ·n, tốt vô cùng.
Hạ Đồng cả đêm đều mơ những giấc mơ đẹp, trong mơ toàn là chuyện tốt, Hạ Đồng cười đến toe toét cả miệng.
Mộng đẹp khiến Hạ Đồng ngày thứ hai đi làm trễ, vừa ngồi xuống, Phương Phương đã xích lại gần, "Tiểu Hạ, dạo này cậu sao vậy, ngày nào cũng bận bịu cái gì, vừa tan làm là tớ chẳng thấy bóng dáng đâu."
"Dạo này tớ có chút việc, may mà giờ cũng gần xong rồi."
Phương Phương cười nói: "Cậu đó nha, cứ thần thần bí bí, Tiểu Hạ, cậu biết không, nhà xuất bản của chúng ta sắp có thay đổi rồi."
Hạ Đồng hỏi: "Thay đổi gì vậy!"
"Nhìn cậu kìa, lại không biết gì hết, tớ không hiểu cậu bận rộn cái gì nữa, nghe nói Thái chủ nhiệm sắp được điều đến thành phố Thượng Hải."
Hạ Đồng giật mình, chuyện này là khi nào vậy, sao nàng không biết?
"Chuyện gì vậy! Phương Phương kể cho tớ nghe với, sao lại đột ngột vậy?"
"Không hề đột ngột đâu, lần trước bà ấy đi c·ô·ng tác lâu như vậy là đi thành phố Thượng Hải đó, sang bên đó thị s·á·t và giao tiếp, nhưng tin tức được giữ kín ghê lắm, giờ mọi người mới nghe phong phanh."
Trong lòng Hạ Đồng cảm thấy hơi kỳ cục, lần trước nàng đi ăn cơm ở nhà Thái Anh, bà ấy chẳng hề nói gì cho nàng biết về chuyện này, dù gì mình cũng là người bà ấy thuê vào, phải nói một tiếng chứ, mình mới đến đơn vị được hơn một tháng mà bà ấy đã muốn đi rồi.
Nhưng người ta không nói cũng là quyền của người ta, nàng đâu phải ai của Thái Anh, người ta dựa vào cái gì phải nói cho nàng biết chứ.
t·h·i·ê·n hạ không có buổi tiệc nào không t·à·n, nghĩ vậy, lòng Hạ Đồng lại nhẹ nhõm hơn.
Hạ Đồng nói: "Phương Phương, cậu nghe ai nói vậy, đã có thông báo chưa?"
"Thông báo thì chưa có, nhưng cả đơn vị ai cũng đang đồn cả, chắc là thật đó, chuyện lớn như vậy sao có thể là tin đồn vô căn cứ được!"
Hạ Đồng cũng cảm thấy khả năng là thật khá cao, chắc chắn là có chuyện như vậy nên mọi người mới bàn tán xôn xao.
Phương Phương lại nói: "Nghe nói thành phố Thượng Hải tốt lắm đó, không hề thua kém bên này đâu, nhà xuất bản bên đó cũng lớn lắm, lượng tiêu thụ khỏi phải nói luôn, Thái chủ nhiệm vừa sang là làm người phụ trách hàng đầu luôn, là người thật sự làm chủ."
Người hướng đến chỗ cao, nước chảy về chỗ trũng, nếu Thái Anh có cơ hội p·h·át triển tốt hơn, Hạ Đồng vẫn rất chúc phúc cho bà ấy, bà ấy đã hy sinh rất nhiều cho sự nghiệp, có được tiền đồ tốt cũng là điều nên có.
Hạ Đồng nói: "Vậy thì cơ hội tốt quá rồi, Thái chủ nhiệm còn trẻ, có thể đi lên thì nhất định phải đi lên, ước mơ của bà ấy rất lớn, tớ hy vọng tương lai bà ấy có thể thực hiện được ước mơ."
Phương Phương gật đầu, "Tiểu Hạ, cậu nói đúng, nhưng Thái chủ nhiệm là phụ nữ, rời nhà bỏ tỉnh đi p·h·át triển ở một thành phố khác cũng không dễ dàng gì, người thân đều ở bên này, đi nơi khác cũng phải hạ quyết tâm lớn lắm."
"May mà bà ấy chưa lập gia đình, không thì còn vướng bận cả gia đình, đến lúc đó ràng buộc càng nhiều, bà ấy sẽ càng không có dũng khí, giờ có thể buông tay làm một phen cũng rất tốt rồi."
Hạ Đồng nói: "Chắc là bà ấy cũng khó quyết lắm, chắc cũng bồi hồi lắm!"
Phương Phương đáp: "Nhất định là bồi hồi chứ, đâu phải chuyện nhỏ nhặt gì, nhưng Kim phó chủ nhiệm sắp được như ý rồi, ông ta mong mỏi lâu như vậy, cuối cùng từ phó biến thành chính, không biết trận này còn bày trò gì nữa đây?"
"Tớ biết ngay mà, lần trước sao ông ta lại hào phóng mời chúng ta ăn cơm, một phần là do cậu diễn giỏi làm ông ta vui, chắc phần lớn là ông ta đã biết tin từ trước rồi, mời mọi người ăn cơm để thu phục lòng người chứ gì?"
Hạ Đồng cười nói: "Chuyện này có gì lạ đâu! Kịch bản của mấy lãnh đạo đều vậy mà, chỉ có mấy nhân viên quèn như chúng ta mới ngây ngốc cho đó là một bữa tiệc đơn thuần, xem ra sau này chúng ta phải khôn ngoan hơn mới được."
"Tiểu Hạ, cậu nghĩ xem nếu đột nhiên có ai đó nhảy dù xuống cướp vị trí của Kim phó chủ nhiệm thì sao, cậu nghĩ ông ta có tức đ·i·ê·n lên không?"
"Phương Phương, cậu đùa vậy không vui đâu à nha! Cậu cẩn t·h·ậ·n Kim phó chủ nhiệm nghe được tìm cậu tính sổ."
Phương Phương cười hắc hắc, "Tớ chỉ đùa thôi mà, tớ chỉ nói với cậu thôi, Kim phó chủ nhiệm sắp thăng chức đến nơi rồi, tớ đâu dám xấc xược trước mặt ông ta, tránh cho ông ta c·h·ơ·i xấu, lúc đó tớ chỉ có nước k·h·ó·c ròng thôi à!"
"Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, tớ thật sự quá ngưỡng mộ Thái chủ nhiệm, kiếp sau tớ cũng muốn làm người phụ nữ như bà ấy, bao nhiêu người đẹp trai theo đuổi, ai, tại ai bảo tớ lấy chồng sớm chứ, bị con cái nhà chồng t·r·ó·i buộc chân tay, tớ muốn đi xa một chút xíu cũng không được, con tớ mà ngủ tối không có tớ là khóc oa oa ngay."
Hạ Đồng cười nói: "Có chồng có con bên cạnh cũng là một loại hạnh phúc đơn giản mà! Biết đâu cậu cũng là niềm mơ ước của người khác, đừng hâm mộ ai cả, mỗi người có một lựa chọn riêng, đằng sau người ta là những khó khăn mà cậu không thấy được, những gì cậu thấy chỉ là vẻ bề ngoài tốt đẹp thôi."
"Ra vậy! Tiểu Hạ, cậu nói đúng, Tiểu Thôi cũng rất ngưỡng mộ tớ, ngưỡng mộ tớ có một gia đình nhỏ hòa thuận ân ái, cô ấy nói đó là điều cô ấy không có."
Hạ Đồng đột nhiên nhớ ra gì đó, hỏi: "Tiểu Thôi dạo này thế nào rồi, cô ấy có nghĩ thoáng ra không?"
Phương Phương nói: "Cô ấy vẫn ổn lắm, chỉ là còn hơi cố chấp thôi, vẫn đang c·h·ế·t dí với chồng cô ấy."
Hạ Đồng thở dài, đàn ông làm chuyện sai trái khốn nạn vẫn tiêu sái không biết lỗi, người đau khổ vì tình vẫn luôn là phụ nữ!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận