Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 400: Xưởng quần áo (length: 7752)

Vài ngày sau, trải qua Hạ Đồng không ngừng cố gắng, cuối cùng đem mười cái thiết kế kiểu dáng đồ bên chỗ Chương Hoài Tiên hoàn thành.
Trong lúc trải qua Hạ Đồng lặp đi lặp lại sửa chữa, lúc này Hạ Đồng mới vừa lòng, cũng không uổng phí nàng những ngày này vừa tan tầm về nhà liền mất ăn mất ngủ vẽ vời, kết quả rất hài lòng.
Thứ bảy lúc nghỉ ngơi, Hạ Đồng đem bản vẽ bỏ vào túi xách, cưỡi lên xe đạp, dựa theo địa chỉ Chương Hoài Tiên cho, đi thẳng tới.
Hạ Đồng đi tới một cái xưởng quần áo đặc biệt lớn, nhìn quy mô xưởng quần áo, Hạ Đồng vẫn còn có chút giật mình, hắn biết Chương Hoài Tiên không phải thương nhân bình thường, nhưng cũng không nghĩ đến hắn lại có nhà máy lớn như vậy.
Hạ Đồng chuẩn bị đi vào, nhưng bị đại thúc gác cửa cản lại, Hạ Đồng báo tên, nói đến tìm Chương Hoài Tiên, đại thúc gác cửa cũng không dám chậm trễ nàng, bảo nàng đợi một chút, gọi một cuộc điện thoại thông báo.
Sau khi cúp điện thoại, đại thúc gác cửa cười tủm tỉm nói: "Cô nương, cô ở đây đợi một lát, bên trong lớn lắm đó, lát nữa có người tới đón cô."
Hạ Đồng đáp lời, "Vâng."
Đại thúc gác cửa rất có lòng nói: "Ấy, cô nương, cô cùng Chương lão bản chúng ta là quan hệ như thế nào vậy! Điện thoại tôi vừa gọi tới văn phòng, bên kia lập tức liền muốn phái người tới đón cô, đãi ngộ này không phải người bình thường có thể có đâu."
Hạ Đồng cười nói: "Nàng ấy là bạn tốt của ta, ta tới đây tìm hắn có chút việc."
"Ồ, vậy Chương lão bản đối với nàng ấy tốt ghê! Đến bạn của nàng ấy cũng có đãi ngộ cao như vậy, thực sự không tồi không sai.
Cô nương cô thật may mắn, Chương lão bản nhà ta vừa có tiền, người lại rộng rãi, cô biết không? Chỉ riêng xưởng quần áo như vậy, hắn đã mở năm sáu cái, còn chưa tính các ngành nghề khác, cô nói hắn có lợi hại không, cô có chuyện gì cầu hắn giúp, hắn nhất định làm được, cô cũng có phúc mới quen được nàng ấy."
Đại thúc gác cửa hiểu lầm Hạ Đồng là đi cầu người làm việc, Hạ Đồng cũng không giải thích, nàng với đại thúc gác cửa không quen biết, cũng không cần thiết phải giải thích.
Hạ Đồng nói: "Vậy thì thật là đỉnh ngưu."
Đại thúc gác cửa nói: "Đó còn phải nói, nghe nói nhà hắn còn có người làm quan to có quyền có tiền lợi hại nữa đó?"
Hạ Đồng "Ha ha" cười không nói gì, nàng không biết đại thúc gác cổng này sao mà nhiều chuyện như vậy.
Đang lúc Hạ Đồng có chút xấu hổ thì có người đến cổng lớn đón Hạ Đồng.
"Chào cô, là Hạ đồng chí phải không? Tôi đến đón cô, cô theo tôi đi."
Hạ Đồng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi tuấn tú độ hai mươi, mang một cặp mắt kính đang ôn hòa nói chuyện với nàng.
Hạ Đồng nói: "Được, làm phiền."
Nam tử đi về phía trước, Hạ Đồng theo phía sau, bởi vì sân trong nhà máy lớn, Hạ Đồng đi theo hắn một hồi lâu, mới đến một tòa lầu nhỏ hai tầng.
Hạ Đồng theo hắn vào nhà lầu, lại từ cầu thang lên lầu hai, dừng lại trước cửa một gian phòng.
Nam tử gõ nhẹ cửa, bên trong truyền ra một giọng nam trầm thấp, "Mời vào."
Nam tử mở cửa, Hạ Đồng theo vào văn phòng, bên ngoài nhìn thì phòng làm việc này rất bình thường không thu hút, bên trong lại có động thiên khác, bài trí bên trong rất là tinh xảo.
Bên trong đặc biệt sạch sẽ ngăn nắp, tất cả đồ đạc đều được lau chùi sáng bóng.
Chương Hoài Tiên ngồi ở trước bàn bận rộn, chất liệu của cái bàn làm việc kia nhìn thôi đã thấy khác người thường, Hạ Đồng âm thầm bĩu môi, đúng là kẻ có tiền sáng loáng.
Chương Hoài Tiên ngẩng đầu lên, nhìn người tới, dụi dụi mắt, nở nụ cười trên mặt, "Đến rồi à, cô ngồi trước đi."
Hắn theo sau đứng lên, chiêu đãi Hạ Đồng đến khu vực sô pha dành cho khách ngồi.
Hai người sau khi ngồi xuống, Chương Hoài Tiên rót cho Hạ Đồng một ly nước trà.
Cười nói: "Tiểu Hạ, cô đến sớm quá, nhanh như vậy đã hoàn thành, vừa phải đi làm vừa phải vẽ, thời gian mấy ngày nay chắc là khá chật vật nhỉ!"
Hạ Đồng bưng chén nước trà trên bàn lên uống một ngụm, nói: "Ta vốn tính nôn nóng, đợi không được lâu, đã hứa một tuần giao bản vẽ cho anh, tôi sẽ không chậm trễ dù chỉ một ngày."
Chương Hoài Tiên cười: "Tốt; tôi thích nhất cái kiểu nhanh nhẹn của cô, tôi cũng không thích kéo dài."
Hạ Đồng đặt cái ly trong tay xuống, từ trong túi xách móc ra bản vẽ, "Anh xem, đây là những gì tôi đã vẽ, nếu có chỗ nào không hài lòng, tôi có thể sửa cho anh tại chỗ."
Chương Hoài Tiên nhận lấy bản vẽ, cẩn thận xem từng trang.
Hắn xem rất chậm rãi và rất cẩn thận, đụng tới chỗ không rõ cũng sẽ hỏi.
"Chỗ này sao lại làm hẹp như vậy, còn cái ống quần này có phải là hơi ngắn không."
Hạ Đồng lại gần chỉ vào bản vẽ nói: "Hẹp là vì như vậy có thể thu một chút eo, làm nổi bật đường cong đẹp của phụ nữ, nhưng không thể làm quá nhiều, rất nhiều người không chấp nhận được, cho nên tổng hợp lại một chút, mặc như vậy sẽ không bị rộng thùng thình."
"Cái ống quần này không ngắn, là quần chín tấc, mùa xuân mặc cái quần này, phối với một đôi giày da nhỏ, đặc biệt xinh xắn, nếu anh cảm thấy không được thì có thể kéo dài xuống đổi thành chiều dài bình thường, tôi thì nghĩ khác, có một số quần áo cần phải làm khác biệt, người nước ngoài và người trong nước chúng ta khả năng tiếp nhận không giống nhau, chúng ta thấy khoa trương, có lẽ họ thấy vừa vặn, khá là 'dương khí'."
"Mấy hình tôi thiết kế có chút bảo thủ, thêm một ít kiểu dáng, cũng có một chút đặc biệt nhiều, anh có thể dựa theo nhu cầu của mình mà chọn, anh làm việc với bên ngoài lâu dài, chắc là hiểu thị trường bên ngoài, anh cứ dùng con mắt của anh mà xem là được."
Chương Hoài Tiên cười nói: "Quả nhiên là tôi không nhìn lầm người, cô thật sự là rất có ý tưởng, tư tưởng của tôi đôi khi có chút phóng khoáng, có một số bản thiết kế rất được lòng tôi, có thể giao lưu với cô, tôi cảm thấy rất tốt."
Hạ Đồng cười nói: "Tôi cũng vậy, tôi cứ tưởng là Chương tiên sinh anh chỉ là một ông chủ thôi, không ngờ cũng hiểu biết nhiều như vậy, hợp tác với anh chắc cũng sẽ rất vui vẻ."
Chương Hoài Tiên "Ha ha" cười lớn, tiếp đó hai người lại trao đổi một hồi về bản vẽ, có nhiều chỗ Hạ Đồng cũng dựa theo yêu cầu của hắn mà sửa chữa.
Tuân theo nguyên tắc khách hàng là thượng đế, Hạ Đồng đối với từng yêu cầu của Chương Hoài Tiên đều nghiêm túc sửa chữa, cứ như vậy bận việc một buổi sáng, cuối cùng Chương Hoài Tiên rốt cuộc hài lòng.
Chương Hoài Tiên từ trong ngăn kéo bàn làm việc lấy ra một phong thư, "Đây là tiền công của cô, dựa theo lần trước vẫn là kết toán như vậy, bất quá lần này không giống, tôi nói trước, nếu lô thời trang mùa xuân này hiệu quả không tệ, tôi sẽ trả thêm tiền công cho cô."
Hạ Đồng nhận lấy phong thư, cười nói: "Vậy thì cám ơn Chương tiên sinh."
Chương Hoài Tiên nhìn đồng hồ một chút, nói: "Không ngờ thời gian qua nhanh như vậy, đã đến buổi trưa rồi, chúng ta cùng nhau ăn cơm ở nhà ăn xong cô hẵng về!"
"Nhưng mà..." Hạ Đồng có chút khó xử, sợ quấy rầy đến hắn.
Hắn vội ngắt lời nàng: "Chỉ là ăn một bữa cơm ở nhà ăn thôi mà, đừng không nể mặt đi! Cô đến đây tôi làm chủ nhà sao có thể để cô đói bụng trở về."
Bị hắn nói như vậy, Hạ Đồng cũng không tiện từ chối, đành phải "Ừ" một tiếng.
Chương Hoài Tiên lại gọi một cuộc điện thoại ở văn phòng, Hạ Đồng nghe thấy là nói với bên phòng bếp chuẩn bị linh tinh.
Hạ Đồng không lên tiếng, sau đó theo Chương Hoài Tiên cùng nhau đi nhà ăn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận