Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 358: Mở tiệc chiêu đãi Lục bà làm khách (length: 7752)

Về nhà, Hạ Đồng chăm sóc Chu lão thái, mấy ngày nay vì Lục bà cũng không để tâm đến Chu lão thái nhiều.
Buổi tối, Hạ Đồng nghĩ trưa mai Lục bà tới ăn cơm, muốn làm cho nàng chút gì đó ngon.
Nghĩ ngày mai đem ba cân t·h·ị·t đông lạnh bên ngoài nấu lên, thật tốt để Lục bà ăn một bữa ngon, nhìn Lục bà gầy đi không ít, Hạ Đồng cũng có chút đau lòng.
Hạ Đồng sớm lấy đồ ăn cùng gia vị từ trong không gian ra, như vậy liền yên tâm, nghĩ đi nghĩ lại rồi đi ngủ.
Ngày thứ hai, Hạ Đồng liền đi Giang gia mời Lục bà đến, vào sân, Lục bà nói: "Tiểu Hạ, đây là nhà ngươi sao?"
"Đúng vậy! Lục bà, chồng ta có bốn huynh đệ, đều đã phân gia, bây giờ ai lo ph·ậ·n nấy."
Hàn Nguyệt từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Tứ đệ muội đang đứng bên cạnh một lão thái thái xa lạ trong sân.
Cười hỏi: "Tứ đệ muội, đây là..."
Hạ Đồng giới t·h·iệu với Hàn Nguyệt: "Đại tẩu, đây là Lục bà, ta quen một lão nhân, nàng đến thăm người thân, ta gọi nàng đến ăn bữa cơm."
"Vậy à! Vậy thì muội chiêu đãi Lục bà thật tốt nhé."
Hạ Đồng lại giới t·h·iệu: "Lục bà, đây là Đại tẩu của ta."
Lục bà cười chào hỏi, "Ngươi khỏe."
"Ngươi khỏe, Lục bà, bác mau vào phòng với Tứ đệ muội đi! Trong phòng ấm áp hơn."
"Đúng vậy đó! Lục bà, chúng ta vào phòng thôi." Hạ Đồng dẫn Lục bà vào phòng nàng.
Vào phòng, Hạ Đồng thu dọn tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g một chút, "Lục bà, bác mau ngồi đi, cứ ngồi tr·ê·n kháng ấy, tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g vừa rộng vừa ấm."
"Nhà ta có hơi nhỏ, bình thường ta đều ở bên ngoài, ít khi về quê ở, cho nên trong phòng không được tốt lắm, cũng chưa tu sửa gì."
Lục bà quan s·á·t phòng ở vài lần, rồi nói: "Đã tốt lắm rồi, phân nhà, bất kể phòng ốc rộng hay nhỏ, qua ngày của mình là được, lại còn thanh tịnh."
Hạ Đồng nói: "Đúng là qua ngày của mình, ở chung một viện cũng không thanh tịnh được."
"Làm sao vậy?"
Hạ Đồng lại gần nói nhỏ: "Mấy chị em dâu đ·á·n·h nhau đó ạ! Ở chung một mái nhà, miệng lưỡi kiểu gì cũng phải chạm nhau."
"Ta thấy Đại tẩu con không phải là người xấu đâu nha! Lúc nãy nói chuyện rất hòa nhã, thu vén cũng đâu ra đấy, trông rất hiền lành."
Hạ Đồng bưng một bàn cam quýt lên tr·ê·n kháng trác, mình cũng ngồi xếp bằng ở tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g, bóc một quả cam đưa cho Lục bà: "Lục bà, bác ăn đi, cam này ngọt lắm đó!"
Lục bà nhận lấy quả cam, Hạ Đồng nói: "Đại tẩu con là người tốt, không có gì để nói, con không nói chị ấy đâu, con nói Nhị phòng ấy, Nhị tẩu, chị ta rất ồn ào, chỉ gây chuyện, con chẳng thèm nói tới."
"Con đó hả! Không hợp bát tự với chị ta, con không ưa chị ta, chị ta cũng không ưa con, nhìn nhau chán gh·é·t, nhưng ở chung một viện, ma s·á·t là khó tránh khỏi, mâu thuẫn lớn thì không có, mâu thuẫn nhỏ thì liên tục."
"Đều là phận dâu con nhà Chu gia, chuyện thường thôi nên con cũng không chấp nhặt gì, sống thế này là được rồi."
Lục bà nói: "Con nói có phải là Vương Thúy Nga không?"
Hạ Đồng có chút kinh ngạc, "Sao bác biết?"
"Ài, ở Giang gia, Giang thẩm con cũng nói với ta mấy chuyện nhà chồng con, ta cũng nghe được chút ít."
"Chuyện tốt thì ít ai nói tốt, đã là chị em dâu, cũng là do duyên ph·ậ·n đời trước, nhường nhịn nhau một chút là được, người ta cũng không phải gian đại ác nhân gì."
Hạ Đồng lại bóc một quả cam, ăn hai miếng, nước ngọt lành ở t·r·o·n·g· ·m·i·ệ·n·g chảy tràn, ăn rất thích thú.
Nàng nói: "Con không có tính toán gì với chị ta đâu, đồ đạc gì con cũng không t·h·i·ế·u chị ta, tuy rằng không ưa chị ta, nhưng con vẫn rất c·ô·ng bằng."
"Tiểu Hạ à, ta vẫn hiểu con rõ lắm, con người con thẳng tính, nhưng bụng dạ lại mềm yếu."
Hạ Đồng tìm một cái khăn cũ lau lau tay, rồi nói: "Không nhắc tới chị ta nữa, Lục bà, hai ngày nay ở Giang gia thế nào, bác quen chưa?"
"Quen rồi, nhà bọn họ là người thật thà, đối xử với người khác cũng chân thành, chăm sóc ta chu đáo lắm."
"Thằng Đại Quốc thật sự không tệ, đừng nhìn nó ngốc ngốc, nhưng tâm địa thật tốt, đối với người già lại càng tốt hơn, con Hi Xuân thật có phúc, con gái tìm được một nhà chồng tốt như vậy, nó có được một đám thông gia tốt."
Hạ Đồng cười nói: "Đều là người có phúc cả thôi, người t·h·i·ện lương mới gặp được người t·h·i·ện lương, chính là nhà Giang gia tốt đó! Quyên t·ử đâu có ngốc, khẳng định là biết chọn người rồi!"
"Có đôi khi ta nhìn thấy vợ chồng trẻ dính nhau, ta cũng thấy hâm mộ, tình cảm tốt thật, ta thấy như thể Quyên t·ử mà muốn hái sao tr·ê·n trời thì Đại Quốc cũng sẽ đi hái cho bằng được."
Lục bà "Ha ha" cười nói: "Con hâm mộ chúng nó làm gì, phu quân con lúc trước chẳng phải tốt lắm sao?"
"Tốt thì tốt, nhưng đâu thể thường ở bên con, tuy rằng miệng con nói không sao, nhưng trong lòng đôi khi vẫn để ý chứ, người phụ nữ nào mà không muốn phu quân của mình ở bên cạnh, bác nói có đúng không?"
Lục bà khẽ gật đầu, "Con nói cũng phải."
Hạ Đồng nhớ tới nồi t·h·ị·t, xuống g·i·ư·ờ·n·g đi lò, "Lục bà, bác cứ đợi nhé, sáng nay con nấu t·h·ị·t, phỏng chừng lúc này được rồi đó, con đi xào hai món, lát nữa chúng ta ăn cơm."
Lục bà cũng muốn th·e·o xuống g·i·ư·ờ·n·g, "Ta ra giúp con một tay."
Hạ Đồng vội vàng ngăn lại: "Không cần đâu, Lục bà bác cứ ngồi đợi đi, con chuẩn bị xong rồi xào có hai món thôi mà."
Hạ Đồng ra khỏi phòng, ở cái bếp nhỏ đơn sơ mở nồi ra, mùi t·h·ị·t hầm thơm lừng bay khắp nơi, t·h·ị·t đã chín nhừ, củ cải bên trong cũng đã mềm rục.
Hạ Đồng đem cải trắng đã chuẩn bị xào qua rồi múc ra, lại xào một đĩa khoai tây xắt sợi chua cay, chua cay ngon miệng, hai người cũng ăn không hết nhiều quá nên Hạ Đồng cũng không chuẩn bị nhiều đồ ăn.
Sau khi làm quen, Hạ Đồng gắp Mô Mô từ trong l·ồ·ng hấp ra, lại xới thêm một bát t·h·ị·t hầm mang đến hai gian phòng bên cạnh, rồi mới quay về bưng thức ăn vào phòng, lên tr·ê·n kháng trác.
"Lục bà, hôm nay chúng ta cứ ăn tr·ê·n kháng trác, ấm áp hơn."
Hạ Đồng đưa cho Lục bà một cái Mô Mô, "Lục bà, bác ăn nhanh đi, lát nữa t·h·ị·t nguội ăn sẽ không ngon đâu."
"Ừ."
Hạ Đồng gắp cho Lục bà mấy miếng t·h·ị·t, "Bác ăn nhiều vào nhé, nhìn bác gầy, đi dạo vất vả lắm phải không!"
"Cũng tàm tạm thôi, A Nặc cũng thường x·u·y·ê·n đến giúp ta, lại không có những người kia đ·ả·o loạn, ngày tháng dễ chịu hơn nhiều, con lại thỉnh thoảng gửi tiền gửi đồ lại đây, cũng không bị đói."
"So với trước kia, cuộc s·ố·n·g này không biết dễ chịu hơn bao nhiêu nữa! Ta gầy là vì tuổi già, thân thể không giữ được t·h·ị·t."
Hạ Đồng nói: "Như vậy thì bác càng phải ăn nhiều vào, ăn nhiều t·h·ị·t vào, trong bụng có mỡ, người mới khỏe mạnh hơn."
"Còn có củ cải này, hầm cùng với t·h·ị·t, hầm nhừ tan trong miệng, rất thơm đó, bác ăn nhiều một chút."
"Ta biết rồi, Tiểu Hạ, ta tự biết ăn mà, con cũng ăn đi, đừng có chăm chăm lo cho ta."
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, bữa cơm này ai cũng thấy vui vẻ, Hạ Đồng dọn dẹp bát đũa bưng ra.
Liền thấy Chu Diễm đang thò đầu ngó nghiêng vào phòng bếp.
"Ngươi làm gì đó?" Hạ Đồng lên tiếng phía sau hắn.
Hắn xoay người lại, không hề ngượng ngùng khi bị bắt gặp, n·g·ư·ợ·c lại lấy lòng nói: "Tứ thẩm, thím nấu món gì ngon vậy, thơm quá đi!"
"Ngươi đúng là cái mũi c·h·ó mà! Chuyện này mà ngươi cũng ngửi thấy được."
Chu Diễm cười hề hề nói: "Ngửi thấy được, ngửi thấy được chứ, mùi t·h·ị·t mà."
Hạ Đồng đi vào vén nồi lên, thấy còn dư một ít, dùng chén nhỏ múc ra một chút.
"Này, ăn nhanh đi!"
Chu Diễm nhận lấy bát nhanh c·h·ó·ng ăn lấy ăn để, vừa ăn vừa nói: "Ngon quá, t·h·ị·t thơm ngon quá."
Hắn ăn miệng đầy dầu mỡ, tốc độ lại nhanh: "Ăn chậm thôi, có ai giành ăn với ngươi đâu."
Nhìn dáng vẻ ăn uống của hắn, Hạ Đồng cũng thấy buồn cười, thằng con trai của Vương Thúy Nga, không thích gì hết, chỉ thích ăn thôi, n·ổi danh háu ăn, ăn uống thì hơn ai hết...
Bạn cần đăng nhập để bình luận