Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 73: Đề cao (length: 6206)

Buổi tối ăn xong cơm tối, Chu lão thái cố ý kéo Hạ Đồng lại nói: "Lão Tứ con dâu, ngươi cùng Lão Tứ kết hôn cũng gần một năm rồi đi! Theo quân cũng đi hơn nửa năm, sao bụng vẫn chưa thấy động tĩnh gì?"
Hạ Đồng sửng sốt một chút, một lúc sau mới hiểu ra, lão thái thái nói trong bụng không có động tĩnh là có ý gì.
Hạ Đồng nói: "Nương, con với Tấn Bắc kết hôn chưa được bao lâu thì hắn đã phải về đơn vị, sau đó con đi quân đội theo quân hơn nửa năm, nhưng hắn làm nhiệm vụ bên ngoài mất bốn tháng, chờ hắn trở về thì bị thương, bây giờ đang dưỡng thương, nói chính xác thì thời gian chúng con ở bên nhau không dài."
"Vậy à? Hắn làm nhiệm vụ mà đi lâu vậy sao!"
"Dạ, nương, nương cứ yên tâm, chờ Tấn Bắc chữa lành vết thương, chúng con sẽ sinh cho nương một đứa cháu trai mập mạp hoặc cháu gái mập mạp, nương đừng lo lắng."
"Ừ, con nói vậy thì nương yên tâm."
Trở lại phòng, Chu Tấn Bắc hỏi: "Nương kéo em lại nói nhỏ gì đó vậy?"
Hạ Đồng đơn giản đáp hai chữ: "Thúc hài tử."
Chu Tấn Bắc ngẩn người, "Nương nói chuyện sinh con với em?"
Hạ Đồng bất đắc dĩ nói: "Anh nói xem?"
Chu Tấn Bắc cười nói: "Đúng là tác phong của nương, hồi xưa các chị dâu cả, dâu hai mới về cửa chưa được hai tháng là nương đã thúc liên tục."
"Em đúng là đã đưa ra một quyết định chính xác, đi theo quân nếu không ở nhà không chừng bị nương lải nhải đến c·h·ế·t, nghĩ đến việc ngày ngày ở ngay dưới mắt nương bị nhắc nhở, em liền r·u·n lên cả người."
Chu Tấn Bắc hừ hừ cười hai tiếng, "Nhưng mà, anh thấy chúng ta cũng nên sinh một đứa con."
Hạ Đồng nhướn mày, quan s·á·t hai mắt Chu Tấn Bắc, khẽ cười nói: "Tôi nói này, Chu doanh trưởng, đây có phải là vấn đề anh nên suy tính bây giờ không?"
"Em đây là đang nghi ngờ năng lực của anh hả! Xem ra anh phải thể hiện năng lực của mình rồi." Nói xong liền kéo Hạ Đồng ngồi lên đùi hắn.
Hạ Đồng lo lắng vết thương ở bụng Chu Tấn Bắc, không dám giãy dụa quá mạnh, sợ đụng vào vết thương của hắn, cũng không dám ngồi mạnh, chỉ yếu ớt ngồi trên đùi Chu Tấn Bắc.
Trừng mắt nói: "Chu Tấn Bắc, anh có thể đứng đắn một chút không, vết thương còn chưa khỏi hẳn đã dám giở trò lưu manh."
"Đâu có lưu manh, chỉ là anh nhớ em quá, trong khoảng thời gian em ở bên ngoài. Em không biết anh nhớ em thế nào đâu, mỗi lần mặc chiếc áo sơ mi em thêu "XZ" cho anh, anh lại càng trào dâng nỗi nhớ em."
Hạ Đồng ôm c·h·ặ·t cổ Chu Tấn Bắc, nhẹ giọng nói: "Chu Tấn Bắc, em muốn nói với anh một chuyện."
"Em nói đi."
"Thật ra em đi khám bác sĩ rồi, trước kia em vẫn thắc mắc, chúng ta mới cưới nhau cũng một thời gian rồi, sao em mãi vẫn chưa có thai, em hơi lo lắng nên đã đến b·ệ·n·h viện."
Chu Tấn Bắc không ngờ còn có chuyện này, vội hỏi: "Sau đó thì sao?"
Hạ Đồng nói: "Anh đừng vội, anh nghe em nói, bác sĩ nói em không có vấn đề gì lớn, chỉ là em bị đau bụng kinh, bác sĩ nói em có chút cung hàn, điều trị nửa năm là được rồi."
Chu Tấn Bắc cau mày nói: "Thật sự chỉ vậy thôi sao, thân thể em không có vấn đề gì khác chứ!"
"Ôi này này, Chu Tấn Bắc anh có ý gì hả, sợ em không sinh được sao? Bác sĩ nói em rất khỏe mạnh, đây không phải là vấn đề gì lớn lao, điều trị một chút là được."
Chu Tấn Bắc dùng mặt cọ cọ vai Hạ Đồng "Vợ à, anh không có ý đó, em đừng x·u·y diễn linh tinh, anh chỉ là lo lắng cho thân thể của em, thân thể em khỏe mạnh thì anh mới có thể yên tâm."
Hạ Đồng cười nói: "Coi như anh biết điều, nhưng Chu Tấn Bắc em hỏi anh một vấn đề, nếu em thật sự không thể sinh, anh còn yêu em không? Có gh·é·t bỏ em không?"
Hạ Đồng giống như tất cả phụ nữ, đều theo đuổi một đáp án, đối với phụ nữ mà nói, họ quan tâm thái độ của đàn ông hơn là việc có thể sinh con hay không.
Tóm lại, phụ nữ là loài cảm tính, họ luôn dùng suy nghĩ của mình để hỏi đàn ông, căn cứ vào câu t·r·ả lời của hắn để cảm nhận thái độ của họ, Hạ Đồng cũng không ngoại lệ.
Chu Tấn Bắc trầm tư một chút, trịnh trọng mở miệng: "Vợ à, anh t·h·í·c·h em, việc em có sinh được con hay không không liên quan gì cả, tình yêu anh dành cho em là thuần khiết, nếu không có con thì anh sẽ yêu em nhiều hơn một chút, thương em nhiều hơn một chút."
"Con cái là vì anh yêu em, nên anh mới mong muốn, cho dù không có, cuộc sống của chúng ta vẫn có thể tốt đẹp như thường, chỉ cần hai chúng ta có thể hạnh phúc sống bên nhau là đủ rồi, anh sẽ trước sau như một yêu em, cho nên, vợ à, ngoan, đừng nói những lời lung tung đó nữa!"
Hạ Đồng nhìn đôi mắt Chu Tấn Bắc, cười đến cong cả mắt, "Chu Tấn Bắc, sao anh lại biết nói thế chứ, em cảm động quá đi mất, anh thật tốt."
Hai người ôm nhau càng chặt, Hạ Đồng nghĩ hạnh phúc chỉ là cần đúng người, chỉ cần nắm đúng tay, dù m·ấ·t phương hướng, chỉ cần có đối phương ở bên cạnh, thì sẽ không sợ hãi.
Mấy ngày nay trong nhà trôi qua thật bình yên, lão thái thái mỗi ngày đều bồi bổ cho Chu Tấn Bắc, làm chút đồ ăn ngon, sắc mặt Chu Tấn Bắc cũng ngày càng tốt hơn.
Mấy ngày nay Hạ Đồng cùng Đại Nữu cùng nhau làm việc nhà, hai người vui vẻ hòa thuận rất vui vẻ, dưới sự giúp đỡ của chị dâu cả Hàn Nguyệt, Đại Nữu đã giúp Hạ Đồng hoàn thành mấy bộ quần áo cần làm, Hạ Đồng rất hài lòng, lập tức thay cho mình và Chu Tấn Bắc.
Hạ Đồng đang quét sân trong sân, đột nhiên nghe phía bên ngoài một trận ồn ào náo động, Hạ Đồng vốn t·h·í·c·h hóng chuyện, lập tức ném chiếc chổi lớn trong tay, đi ra ngoài sân.
Thấy mấy người phụ nữ đang đi ngang qua trước cửa nhà, đi về phía bờ sông đầu thôn, miệng còn bàn tán: "Nghe nói Bát Muội nhà Vương t·h·iết Ngưu nhảy sông."
"Đúng vậy đó! Tôi vừa mới làm việc ngoài đồng đã nghe mọi người nói, chúng ta mau chóng đi xem sao."
Hạ Đồng vừa nghe, liền hô lớn vào trong sân: "Chu Tấn Bắc, có chuyện lớn rồi, em ra ngoài một chuyến, lát nữa về."
Không đợi Chu Tấn Bắc đáp lời, Hạ Đồng đã nhanh như chớp biến m·ấ·t ở cửa, đi về phía bờ sông đầu thôn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận